Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38
Chương sau
Nam Lục Thần một thân đỏ rực như lửa đang ngồi trên ngựa thản nhiên nhìn Mặc Tử Minh dẫn cô dấu vào kiệu hoa. Như có như không coi như không thấy chỉ thấy tay áo phất lên. Đoàn người cô dâu bắt đầu dạo bước trên con phố đông ghẹt người đang hào hứng nhìn vị vương gia được gọi là chiến thần kia. Mặc Tuyết ngồi bên trong kiệu hoa nhắm mắt định thần, nếu nhìn từ xa có lẽ không nhận ra mồ hôi tuôn như mưa trên mặt nàng. Cả người nóng như lửa, lục phủ ngũ tạng như bị đảo lộn hết lên. Như vạn con kiến bò đến cắn nát thân nàng. - Đã đến phủ rồi, mời vương gia dẫn vương phi vào phủ kẻo trễ giờ lành Bà mối đon đả mỉm cười nói với Nam Lục Thần đang đứng trước cửa kiệu. Nhíu mày nhẹ nhưng bàn tay vẫn vươn vào kiệu hoa, chỉ cảm thấy đôi bàn tay lạnh như băng đặt vô lòng bàn tay mình, một đôi chân mang giày song long phụng bước ra. Hắn có cảm giác hình như thân hình Mặc Tuyết có chút gì đó lảo đảo dọa người. Nhưng trong tíc tắc lại đứng vững như không có chuyện gì khiến người ta không nhận ra được. Dắt nàng bước qua cổng chính, Nam Thần và Mặc Tuyết đã đi đến đại sảnh đứng trước hoàng đế cao cao thượng tại kia, bên cạnh là hoàng hậu mỉm cười tao nhã kia. - Giờ lành đã đến, xin mời tân lang tân nương đứng trước mặt hoàng đế và hoàng hậu. - Nhất bái thiên địa - Nhị bái cao đường - Phu thê. . . . . Chưa dứt đến câu tiếp theo đã thấy một toán bóng đen lao vào như điên như dại chém giết tất cả mọi người. - Sát thủ. .. không là tử sĩ. Không phải ám sát mà là điên cuồng giết người nhưng chỉ 1 đường chém giết lao đến trước mặt Nam Lục Thần. - Đi chết đi. Mũi kiếm lao vút đến trước mắt Lục Thần nhưng không phải nhắm vào hắn mà là người bên cạnh hắn. - Chính ngươi phải chết nếu không sẽ là hậu hoạn về sau. Mặc Tuyết bấy giờ biết mũi kiếm đã hướng về phía mình nhờ tiếng gió bên tai. Nhếch môi cười, được lắm Mặc Tử Minh, dám coi nàng là con tốt thế mạng ? Nhưng có lẽ bên người nàng có nội gián mới có thể biết được căn bản hôm nay là ngày phát tác thì đúng hơn. Mũi kiếm nhanh chóng đâm thẳng vào trái tim của nàng, máu tuôn xối xả khiến Lục Thần giật mình. Chưa để hắn suy nghĩ nghiêm túc xong đã thấy bên nàng không một tiếng động xuất hiện hai bóng người. Một kẻ dùng chưởng lực đánh vào tên kia, một người nhanh chóng điểm huyệt đạo của nàng. - Có nguy hiểm không ? Kẻ vừa đánh chết bọn họ khẽ hỏi. - Có thể nguy hiểm đến tính mạng. Lục Thần thấy vậy lao đến cướp nàng từ tay bọn họ, bên cạnh đã xuất hiện kẻ đeo mặt nạ bạc đỡ lấy Mặc Tuyết bắt đầu thi châm. - Cảm ơn. Thật sự không thể để Mặc Tuyết chết được nếu không chắc chắn sẽ có chuyện xảy ra.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38
Chương sau