Chương trước
Chương sau
Khi về đến Vĩnh Phúc cung, thái y được truyền đến bắt mạch, bốc thuốc cho Diêu Nguyệt. Không có vấn đề gì lớn, chỉ là cảm phong hàn nhẹ nên Diệp Ân và Tiêu Kỳ cũng yên tâm phần nào. Ở lại coi săn sóc Diêu Nguyệt một lát, họ cũng lui ra cho nàng có thời gian nghỉ ngơi.
Diêu Nguyệt lúc này nằm trên giường, đầu nàng đang rất đau nhưng cũng không đau bằng một phần trong lòng.
Lúc nàng rơi xuống nước, đã rất hoảng sợ, chới với không bắt được điểm tựa. Cố gắng vùng vẫy một hồi nàng lại bị chuột rút chân, nên không còn có thể ngoi lên trên chống cự, mà từ từ chìm dần xuống đáy sông.
Khi nhìn thấy Tử Hách đang bơi đến hướng mình, nàng đã rất vui mừng vì chàng lại cứu nàng một lần nữa, chàng không bỏ mặc nàng, không vứt bỏ nàng.
Lúc nàng đang chìm dần vào mơ màng, sự sống bắt đầu mỏng manh, nàng đã rất trông ngóng chàng, hình ảnh chàng cứ hiện lên trước mặt, nàng cứ muốn với tới chạm vào chàng nhưng không cách nào làm được. Nàng đã tự trấn an bản thân rằng cố lên một chút nữa thôi chàng sắp đến bên nàng rồi.
Nhưng không, thứ nàng nhận lại là nhìn chàng cứ thế mà lướt qua, không một chút mảy may, luyến tiếc. Vẻ mặt vô cùng lo lắng đến cứu Nhĩ Yên không hề nhìn lấy nàng một lần, như thể cô ấy là người chàng rất yêu, trong mắt chàng lúc đó chỉ có hình bóng của Nhĩ Yên mà thôi.
Khoảnh khắc đó trái tim của nàng như bị ai bóp nát không thể nào hô hấp được, nó còn đau hơn gấp ngàn lần lúc nàng phát bệnh.
Bao nhiêu mong chờ,hi vọng đều vỡ tan tành. Nàng đành nhắm mắt lại buông xuôi, để cho bản thân tiếp tục chìm xuống. Nàng cứ nghĩ rằng không ai cứu nàng nữa rồi. Nhưng rồi cửu hoàng tử còn nhớ đến nàng đến cứu nàng một mạng.
"Có phải chàng đã cứu ta quá nhiều lần, nên ta sinh ra cảm giác dựa dẫm? Khi gặp phải chuyện gì lại nhớ đến chàng ngay lập tức. Nhưng có lẽ ta không được phép như thế nữa. Từ lúc Nhĩ Yên xuất hiện chàng luôn đẩy ta ra xa.Ta làm phiền đến chàng như vậy ư?
Thật trái ngang,khi ta đã hiểu rõ trái tim mình, thì bên cạnh chàng đã có ai khác rồi.
Tình vừa chớm nở đã vội tàn phai."
~~~~~~~~~~~
Đông Nhiên đang đi dạo trong ngự hoa viên thì nhìn thấy công chúa Diệp Ân đang ngồi suy tư gì đó một mình liền vô cùng tò mò đi đến bắt chuyện: "Nàng là thập nhất công chúa đúng không?"
Diệp Ân ngẩng đầu lên, hơi ngạc nhiên trả lời: "Đúng là ta! Ngươi là Đông Nhiên thái tử đúng chứ?"
"Hóa ra công chúa cũng biết ta à?"
"Tất nhiên rồi!" Diệp Ân trả lời xong liền ngó nghiêng như là đang tìm người quen, rồi quay qua dò hỏi Đông Nhiên
"Lữ Quân hắn đâu rồi? Sao ta không thấy hắn?"
Đông Nhiên nhíu mày, thắc mắc: "Lữ Quân? Công chúa biết hắn sao?"
Diệp Ân liền giải thích rõ: "À Lữ Quân từng cứu ta một mạng, ta còn chưa có dịp đền đáp."
"Thì ra là như vậy.Ta sai hắn đi làm một số việc rồi, nên không có mặt ở đây."
Diệp Ân thở dài, suy nghĩ gì đó rồi nói: "Thôi vậy.Ta có chút việc cần làm rồi. Khi rãnh sẽ trò chuyện với ngươi sau."
"Không sao, nếu công chúa có việc thì xin cáo từ. Công chúa đi cẩn thận!"
Diệp Ân đi được một lúc. Sắc mặt Đông Nhiên đột nhiên trở nên trầm ngâm.
Đông Nhiên và Lữ Quân chính là huynh đệ của nhau. Điều đó đồng nghĩa với việc Lữ Quân là Hoàng tử của nam quốc. Nhưng bí mật này duy chỉ có mình Lữ Quân nắm giữ. Năm xưa vì một số ẩn tình mà mẫu phi của hắn và hắn bị hại dẫn đến lưu lạc nơi đất khách, lớn lên hắn trở lại cố hương là nam quốc ủ mưu làm thuộc hạ thân cận bên cạnh thái tử Đông Nhiên mà không bị bất kì ai nghi ngờ, phát hiện ra thân phận.
"Gần đây Lữ Quân hắn có hành động gì khác thường không?"
Hắc y nhân kính cẩn báo cáo: "Bẩm thái tử, Lữ Quân vẫn hành sự như bình thường, không có lộ ra sở hở gì."
"Được rồi. Cứ tiếp tục điều tra đi. Có tin tức gì nói ta ngay "
"Tuân lệnh thái tử." Nói rồi hắc y nhân vội vàng đi ngay.
Giao chuyện cho thuộc hạ của mình xong. Đông Nhiên di chuyển từ ngự hoa viên đến Thanh Dương cung tìm Tử Hách. Kể ra cũng thật dài dòng, Tử Hách và Đông Nhiên là bằng hữu thân thiết của nhau. Năm xưa, khi Đông Nhiên còn là nhị hoàng tử yếu ớt, bị người khác hãm hại trọng thương. Cứ tưởng là bỏ mạng, nhưng lại vô tình gặp được Tử Hách cứu y. Nên bây giờ Đông Nhiên mới có thể yên bình đứng ở đây. Từ đó đến nay, hai người cũng nhiều lần giúp đỡ nhau nên đã trở thành bạn thâm giao.
Đến Thanh Dương cung, Đông Nhiên nhìn Tử Hách đang cầm bình rượu uống cạn hết hơi này tới hơi khác, không biết trời trăng mây đất gì. Đông Nhiên chỉ biết thở dài.
Từ lúc bước vào y đứng nhìn Tử Hách cứ uống hết bình này tới bình khác, cũng không nhịn được nữa, đi nhanh tới giựt mạnh bình rượu lớn tiếng chất vấn: "Ngươi đang làm cái quái gì vậy? Sáng sớm đã uống rượu rồi? "
Tử Hách nửa tỉnh nửa mê, trầm giọng không vui: "Đông Nhiên ngươi đừng có cản ta! Mau trả lại rượu đây."
"Có chuyện gì khiến ngươi như thế?"
Từ lúc quen biết cho tới nay, đây là lần đầu tiên Đông Nhiên nhìn thấy Tử Hách như vậy. Con người cao ngạo như Tử Hách cũng có lúc mượn rượu giải sầu?
Y cũng không hiểu nổi nữa rồi, hỏi thì không chịu nói, cứ ôm khư khư bình rượu mà uống với gương mặt sầu não. Thấy không khuyên được Tử Hách, biết là hôm nay không thể bàn chuyện gì được nữa. Đông Nhiên lắc đầu bỏ đi, dự tính là ngày khác sẽ tới tìm Tử Hách sau.
Về phần Nhĩ Yên cũng không kìm lòng được, mà đã mạo muội đến thăm chàng. Sợ rằng Tử Hách lại sai người đóng cửa nhốt mình bên ngoài, nên Nhĩ Yên đã lén trèo tường vào.
Vô được tới phòng của Tử Hách. Thì Nhĩ Yên xót xa khi thấy chàng cứ liên tục nốc rượu, gương mặt hiện lên nét phiền não thấy rõ.
Không chịu nổi nữa Nhĩ Yên vội chạy tới bên cạnh, giựt lấy bình rượu đập nát.
"Huynh tỉnh lại đi. Diêu Nguyệt không yêu huynh, tại sao huynh phải hành hạ bản thân vì nàng ta như vậy?"
"Không phải chuyện của cô."
"Đúng không phải chuyện của ta. Nhưng biết làm sao đây ....ta yêu huynh mất rồi. Ta không thể cứ nhìn huynh mãi như vậy."
Nói dứt câu Nhĩ Yên bật khóc nức nở, cô thật sự đau lòng khi nhìn thấy chàng như thế này. Biết rằng Tử Hách không có tình cảm với mình, tình yêu của bản thân chẳng là gì, nhưng Nhĩ Yên không thể nào đè nén được.
Tử Hách cười như có như không, lạnh nhạt nói: "Đừng yêu ta! Lòng của ta không thể dung nạp thêm bất kì ai nữa rồi."
Nhĩ Yên rủ mắt, cười buồn: "Ta biết chứ. Nhưng ta chấp nhận, ta sẽ đợi tới ngày huynh chịu mở lòng với ta."
"Tùy cô! Đời này không phải nàng ấy ta cũng không cần ai nữa."
~~~~~~~~~~
Minh quý phi thấy gần đây Diêu Nguyệt tiều tụy đi rất nhiều, còn bị nhiễm phong hàn do ngã xuống nước thì rất đau lòng. Mặc dù sức khỏe của quý phi có phần sa sút, không ổn nhưng quý phi cũng có dành một chút thời gian quan tâm Diêu Nguyệt.
Minh quý phi dặn dò nhà bếp chuẩn bị một ít điểm tâm ngon miệng, toàn là những món mà Diêu Nguyệt thích, mục đích là để bồi bổ cho nàng.
"Tố Ảnh, ngươi hãy đem điểm tâm này sang cho Diêu Nguyệt. Nhớ là trông chừng nó ăn hết mới thôi. Gần đây ta thấy nó xanh xao nên rất lo lắng."
"Dạ nương nương yên tâm, nô tì sẽ đem qua ngay cho Khương tiểu thư."
Minh quý phi gật đầu tỏ vẻ hài lòng: "Được rồi,mau đi đi! Cũng sắp trễ rồi."
"Dạ nương nương."
Tổ Ảnh thấy trời cũng sắp xế chiều, nên cũng nhanh chóng mang thức ăn qua cho Diêu Nguyệt. Lúc này nàng đang ngồi vẽ tranh trong thư phòng.
"Tham kiến Khương tiểu thư. Minh quý phi sai nô tì đem một ít điểm tâm cho tiểu thư."
Diêu Nguyệt cũng dừng bút, ngước lên mỉm cười nhẹ nhàng: "Nhọc lòng cho cô cô rồi, ngươi cứ để đó đi. Lát ta sẽ dùng sau."
Tố Ảnh ánh mắt láo lia,vội vàng nói nhanh: "Minh quý phi có dặn dò nô tì là phải nhìn thấy Khương tiểu thư dùng hết mới được đi. Xin Khương tiểu thư vì sự yên lòng của nương nương mà hãy dùng điểm tâm, để nô tì có thể về bẩm báo."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.