Khi về đến Vĩnh Phúc cung, thái y được truyền đến bắt mạch, bốc thuốc cho Diêu Nguyệt. Không có vấn đề gì lớn, chỉ là cảm phong hàn nhẹ nên Diệp Ân và Tiêu Kỳ cũng yên tâm phần nào. Ở lại coi săn sóc Diêu Nguyệt một lát, họ cũng lui ra cho nàng có thời gian nghỉ ngơi.
Diêu Nguyệt lúc này nằm trên giường, đầu nàng đang rất đau nhưng cũng không đau bằng một phần trong lòng.
Lúc nàng rơi xuống nước, đã rất hoảng sợ, chới với không bắt được điểm tựa. Cố gắng vùng vẫy một hồi nàng lại bị chuột rút chân, nên không còn có thể ngoi lên trên chống cự, mà từ từ chìm dần xuống đáy sông.
Khi nhìn thấy Tử Hách đang bơi đến hướng mình, nàng đã rất vui mừng vì chàng lại cứu nàng một lần nữa, chàng không bỏ mặc nàng, không vứt bỏ nàng.
Lúc nàng đang chìm dần vào mơ màng, sự sống bắt đầu mỏng manh, nàng đã rất trông ngóng chàng, hình ảnh chàng cứ hiện lên trước mặt, nàng cứ muốn với tới chạm vào chàng nhưng không cách nào làm được. Nàng đã tự trấn an bản thân rằng cố lên một chút nữa thôi chàng sắp đến bên nàng rồi.
Nhưng không, thứ nàng nhận lại là nhìn chàng cứ thế mà lướt qua, không một chút mảy may, luyến tiếc. Vẻ mặt vô cùng lo lắng đến cứu Nhĩ Yên không hề nhìn lấy nàng một lần, như thể cô ấy là người chàng rất yêu, trong mắt chàng lúc đó chỉ có hình bóng của Nhĩ Yên mà thôi.
Khoảnh khắc đó trái tim của nàng như bị ai bóp nát không thể nào hô hấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-ta-duoc-khong/269161/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.