Chương trước
Chương sau
Những lời của Lăng Viêm đã làm mọi người ý thức được mọi chuyện đang dần trở nên phức tạp. Họ dần lấy lại tinh thần để đối phó với chuyện tiếp theo. Thì bên ngoài truyền đến tiếng hô lớn "Hoàng thượng giá lâm... Hoàng hậu nương nương giá lâm....Minh quý phi giá lâm....!"
Chưa ai kịp phản ứng thì lúc này Hoàng Dụ đột nhiên lê thân người đầy rẫy thương tích bật dậy, gương mặt hắn lúc này toàn là máu, đôi chân thì dường như nhấc lên cũng không nổi nữa. Quả thực Tử Hách ra tay rất nặng.
Hoàng Dụ lê lết tới chỗ đống cửa đổ nát mà Tử Hách đạp đổ, ngã khụy xuống trông rất thê thảm, cố tình khóc lớn thảm thiết: "Phụ hoàng.... phụ hoàng cứu nhi thần! Tứ đệ muốn gϊếŧ nhi thần diệt khẩu....!"
Lúc này Hoàng thượng, Hoàng hậu cùng Minh quý phi đã tới nơi. Ai thấy Hoàng Dụ cũng đều hoảng hốt, không biết ai lại ra tay nhẫn tâm thế này, dám đả thương hoàng tử như thế?
"Nhi thần bái kiến Hoàng thượng, Hoàng hậu và Minh quý phi." Là tiếng đồng thanh của Tử Hách và Lăng Viêm.
Diệp Ân lúc này cũng đỡ Diêu Nguyệt dựa vào thành giường rồi quỳ xuống hành lễ.
Hoàng thượng liếc nhìn họ một cái rồi xoay qua thấy Hoàng Dụ thì liền nhăn mặt, nếp nhăn đã hằn lên cả đôi mắt, lớn tiếng nói: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Hoàng Dụ lúc này khóc còn dữ dội hơn, nắm lấy long bào của hoàng thượng tỏ vẻ đau đớn: "Phụ hoàng....Nhi thần nhìn thấy tứ đệ có ý đồ xấu xa với Khương tiểu thư nên liền đi theo cố ý ngăn cản, không ngờ lại bị tứ đệ đánh ra nông nỗi này...."
Minh quý phi không để ý lời Hoàng Dụ bước đi nhanh tới bên cạnh Diêu Nguyệt.Thấy nàng bị ức hϊếp như vậy Minh quý phi xót xa rơi lệ.
Hoàng hậu nhìn xung quanh từng người trong lòng đã ngầm đoán ra sự tình.
Diệp Ân nghe Hoàng Dụ xảo trá cũng tức tối lên tiếng: "Huynh nói cái gì vậy? Sao có thể đổi trắng thay đen như thế...?"
Hoàng Dụ chưa đợi Diệp Ân nói hết câu thì vội chen ngang, tay chỉ vào các người Tử Hách la lớn: "Là bọn họ... bọn họ đã thông đồng với nhau muốn hại nhi thần..."
Diệp Ân không thể nhịn nổi con người hai mặt của Hoàng Dụ: "Ai hãm hại huynh? Huynh giở trò hạ thuốc muốn hủy hoại danh tiết của Khương Diêu Nguyệt. May là bọn ta đến kịp nếu không bây giờ Diêu Nguyệt cô ấy không biết đã ra sao!"
Hoàng Dụ lại gào lên, làm ra vẻ đáng thương như mình là người vô tội: "Phụ hoàng bọn họ muốn gài bẫy nhi thần. Tứ đệ dụ nhi thần đến đây định đổ tội cho nhi thần muốn hại Khương tiểu thư, nhưng kế hoạch không thành, nhi thần muốn đi bẩm báo cho người biết. Họ liền ngăn cản, để cho tứ đệ ra tay đánh đập nhi thần, là muốn đe đọa nhi thần không được nói ra chuyện này."
Lăng Viêm lúc này cũng cười lớn, lắc lắc đầu ra vẻ như đang xem kịch hay: "Tam huynh,huynh lật ngược ván cờ cũng thật khéo! Vậy huynh nói đi bọn ta có thù gì với huynh mà phải hãm hại?!"
Hoàng Dụ nghe lời chất vấn như vậy từ Lăng Viêm đôi mắt láo lia, ngập ngừng đổ tội: "Ngươi ganh ghét ta được phụ hoàng yêu thương, ngươi muốn vị trí thái tử. Để trừ khử ta nên đã liên thủ với Tử Hách vốn có hiềm khích với ta từ trước để hại ta thân bại danh liệt. Còn Diệp Ân ai cũng biết muội ấy rất thân với Tử Hách, còn là muội muội ruột thịt, thì giúp hoàng huynh mình một tay cũng là chuyện đương nhiên...." Nói xong hắn toát mồ hôi lạnh, khâm phục bản thân không ngờ mình lại nghĩ ra được câu chuyện hay như vậy.
Lăng Viêm cười nhạt nhìn Hoàng Dụ bằng ánh mắt chế giễu: "Vậy sao? Ta không ngờ huynh có tài như vậy! Nhanh như vậy đã nghĩ ra một vở tuồng còn vừa diễn, vừa hát nữa."
Tử Hách chán ghét cũng lên tiếng: "Muốn biết được sự thật chúng ta hỏi Khương tiểu thư là biết được ngay mà cần gì phải dài dòng!"
Hoàng Dụ nghe đến đây mặt cắt không còn giọt máu. Hắn rối như tơ vò.
Nghe Tử Hách nói thế mọi người mới đổ dồn ánh mắt về Diêu Nguyệt. Nàng đang được Minh quý phi ôm lấy.
Hoàng thượng thấy Diêu Nguyệt liền thở dài bất an: "Khương Diêu Nguyệt! Mọi chuyện là như thế nào?"
Minh quý phi cũng lay người Diêu Nguyệt: "Con mau nói hết sự thật ra! Chúng ta sẽ làm chủ cho con."
Diêu Nguyệt vẫn bất động cất giọng khàn khàn còn đôi mắt thì rất kiên định: "Bẩm hoàng thượng! Tam hoàng tử đã sai người hạ Nhuyễn cân tán với tiểu nữ. Muốn lấy đi sự trong trắng của tiểu nữ, sau đó muốn đổ hết mọi tội lỗi lên tứ hoàng tử vô tội. Khi tiểu nữ sắp bị làm hại, may là tứ hoàng tử và mọi người kịp đến nếu không tiểu nữ đã bị hủy hoại."
Hoàng Dụ tái mặt, con ngươi nheo lại thể hiện sự lo sợ tột cùng vì kế hoạch đã bị lộ tẩy hoàn toàn, không còn đường binh nhưng cũng cố biện bạch cho mình: " Không đúng.... không đúng.... Phụ hoàng là.... là bọn họ thông đồng nhau muốn hãm hại nhi thần...Nhi thần oan ức quá...."
Diêu Nguyệt lúc này cười lạnh, ánh mắt sắc như dao, khiến người khác nhìn vào có phần kiêng kỵ: "Ngài nghĩ ta ngu xuẩn tới mức lấy mình làm mồi nhử chỉ để hại ngài thôi sao? Ngài thật sự quá xem trọng bản thân rồi tam hoàng tử!".
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.