Bạch Vân nép sang một bên nhường đường cho Việt Hoàng đi vào. Cậu ko vội vàng lục tung đồ của cô lên, chỉ đứng im, nhìn xung quanh thật kĩ. Dưới chăn của cô có tờ giấy gì đó, cậu đến gần khẽ rút ra. Là bức tranh, bức tranh vẽ mẹ cậu.
-Em bảo ko lấy, vì sao nó lại ở đây? -Việt Hoàng đưa bức tranh ra trước mặt cô.
Bạch Vân nhìn bức tranh nheo mày:
-Em còn chưa thấy nó bao giờ! Tại sao lại ở chỗ em được?
Thu Trang xen ngang:
-Đã lấy đồ của người khác còn ko chịu nhận!
-IM! -Cô gái quát lớn, mắt vẫn ko rời khỏi chàng trai. Cô ấm ức, hàng mi ướt đẫm. -Em ko lấy! Anh nghĩ sao thì tùy! Em ko hổ thẹn với lòng mình là được!
Việt Hoàng bỏ đi ko nói một lời nào nữa. Mọi người giãn ra nhưng tiếng xì xào vẫn ko ngớt.
Nước mắt ko rơi lã chã, chỉ chạm khóe mi rồi lại chảy vào trong. Cô ko khóc, cũng ko giận cậu, vì nếu trong hpanf cảnh đó ai cũng sẽ như vậy cả. Chỉ có điều bức tranh đó có gì đặc biệt, ai là người bày trò rồi đổ lên đầu cô? Cô nhất định sẽ làm rõ.
Ngọc Hân giúp Việt Hoàng mang đồ về phòng, cậu ko muốn ở phòng y tế nữa.
-Anh có nghĩ cô ấy là thủ phạm thực sự?
-Anh chỉ tin vào những gì mình thấy.
Hình như Việt Hoàng bắt đầu có thái độ khác với Bạch Vân. Cậu luôn giữ khoảng cách và đề phòng tất cả mọi người xung quanh, nhưng Bạch Vân lại khác. Lần này, chuyện bức tranh kia khiến cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-ta-con-gap-lai/2486/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.