Nếu là người nào đó nhìn vào cảnh tượng này không khỏi cảm thấy thương cảm cho cô gái nhưng với một người mang trong mình sự đố kỵ về tình yêu thì nó lại là một chuyện khác .
Nhìn Minh Kiệt quơ tay nhặt chiếc áo từ sàn nhà tiến đến bên cạnh dáng vóc bé nhỏ đang rũ mắt xuống khóc nấc lên từng hồi mà cô ta khẽ cười thầm .
Anh níu lại ..
Khi mà bàn tay anh còn chưa kịp chạm vào người cô đã bị Trúc Anh níu
Nước mắt ngắn dài cô ta không chừa lại cho mình chút sĩ diện nào mà trách móc anh .
- Anh tính không chịu trách nhiệm với em sao ? Em ....em đã trao cho anh đời con gái của mình rồi anh còn muốn xin lỗi cô ta sao ?
Anh nhìn cô ta ánh mắt vô cảm, liếc nhìn đôi tay mình đang nằm trong lòng bàn tay mềm mại của thiếu nữ lại khẽ nhếch mép khinh bỉ .
- Tôi cần sao ? Cô đi mà chờ đi, một lần tôi đã không nói nhiều lần thì đã quá xem thường tôi rồi
- Nói cho cô biết chính cô muốn nhưng tôi thì không nếu hôm nay để lại hậu quả thì tôi cũng cho nó là nghiệt chủng mà thôi .
Anh vụt tay mình ra, sau đó tiến lại chạm vào cô nhưng cô lại lùi ra xa anh .
- Đừng chạm vào em . Cô hét lên ánh mắt nhìn anh đỏ ngầu .
- Anh yêu em nhưng chính bản thân mình anh làm chủ không được, anh yêu em nhưng lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-ta-chua-tung-hen-uoc/3650688/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.