Sang ngày hôm sao cô cũng đã hết bệnh nhưng Khánh Trâm nhất quyết bắt cô phải ở nhà cho bằng được .
Nên cô cũng đành nghĩ ở nhà, còn Trâm thì đi làm lại rồi cô không muốn vì mình mà nó phải bận tâm ảnh hưởng đến cuộc sống của nó .
Tầm trưa khi cô còn đang chuẩn ăn bát cháo mà Trâm nó đã nấu sẵn khi sáng cho cô,dặn cô phải hâm lại cho nóng rồi mới ăn .
* Cốc Cốc *
-
Cô vừa định ăn lại đứng lên chạy ra cửa xem ai đến .
Mở cửa ra cô có chút giật mình .
Bóng dáng anh đừng chiễm chệ ngay lối đi .
- Sếp anh đến thăm tôi sao
- Xem cô lười biếng như thế nào thôi chứ tôi chã rãnh mà thăm nôm gì cô .
Anh lách người qua bước thẳng vào bên trong .
Cô nhíu mày khó chịu, sao mà vô duyên quá vậy trời này là nhà cô mà sao anh ta tự nhiên gớm vậy ?
- Khỏe chưa sao đứng đây, có gió lại bệnh nữa bây giờ ?
Đấy là tiếng của Minh Khôi, cậu nghe anh nói cô bệnh nên nhất quyết muốn đi thăm nhưng phải kéo anh mình đi theo cho bằng được vì cậu không biết nhà hơn nữa anh mình ngày thường đã khó ưa như vậy nay cô bị bệnh cũng nên đến hỏi thăm lấy vài câu . Chính cậu cũng không biết hôm qua người anh đáng ghét đó đã tự đi trước rồi .- Anh Khôi cũng đi nữa sao ? Mời anh vào nhà ạ .
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-ta-chua-tung-hen-uoc/3617929/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.