Ngày hôm sau, tôi gặp bác sĩ Võ. Anh chỉ vào cài áo trên người tôi, đầy hứng thú hỏi: "Ai tặng em đồ cài áo đó? Đẹp quá!"
"Đẹp không!" Tôi nói, "Quà ông già Nô-en tặng đấy!"
Bác sĩ Võ cười ái muội, "Hôm qua em ra ngoài chơi với thằng thứ à?"
"Dạ, còn gặp anh ba với Lý Mỹ Tịnh nữa." Nhớ tới hôm qua, lòng tôi liền vui vẻ, "Anh cả, hôm qua anh đi đâu chơi vậy?"
"Ngày hôm qua là đêm Nô-en, cũng chính là đêm “đẻ trứng”, dĩ nhiên là anh ăn mừng cùng mẹ rồi, cảm ơn mẹ vì đã sinh ra mấy người chúng ta!" Không phải chứ, Võ mẹ cũng đâu phải là con gà mái già? Nhưng mà lời bác sĩ Võ nói cũng có lý, vì vậy tôi có chút hổ thẹn nói: "Lần sau em sẽ ở nhà với mẹ!" Bác sĩ Võ cười, "Ngày hôm qua thằng thứ tặng quà cho em rồi à?"
(Đêm sinh đản: Đêm Noel trong tiếng trung là ‘Shèngdàn yè’, đồng âm với Shēng dàn yè, nghĩa là đêm đẻ trứng)
"Quà tặng ạ?" Tôi suy nghĩ lại, "Anh ấy tự pha cho em một ly rượu rất đẹp, còn đàn cho em một khúc dương cầm nữa."
"Rượu? Tên là gì?"
"Em quên hỏi rồi! Nhưng mà uống rất ngọt."
"Secret lover à?" vẻ mặt bác sĩ Võ có chút kinh ngạc, trầm tư một lát lại hỏi: "Thế nó đàn bài gì?"
"Giai điệu nghe quen lắm, chính là bài mà chơi nhạc cũng biết ấy, nhưng mà em không biết tên! Anh biết mà, em chẳng hiểu gì về âm nhạc hết!" Tôi có chút ảo não
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-sinh-vien-kho-nan/2429026/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.