Vốn đinh quay về nhà, nhưng nghĩ đến bà Trương ‘Ôn thần’ trước cửa, cộng thêm dàn máy tính mới mua ở kí túc, tôi quyết định ở lại trường nốt mấy ngày nghỉ còn lại.
Ngày thứ hai của kì nghỉ mười một ngày, trường học bỗng trở nên vắng vẻ, sân trường lớn như vậy chỉ còn lác đác vào người đang đi bộ. Giả Họa quay về nhà, còn Tiểu Dư và Phạm Thái kéo tôi dậy cùng đi dạo phố. Ở Thiên Tân nhiều năm như vậy rồi mà dường như tôi ra đường chưa được mấy lần. Từ lúc tôi biết chuyện, sau lần đầu mẹ dẫn cả nhà đi dạo phố thì từ đó bố toàn tâm toàn ý giao trọn cho mẹ quyền mua đồ, dĩ nhiên quyền lợi tài chính tiện thể cũng nộp lại theo yêu cầu.
Nhớ lại thì lúc đó tôi còn nhỏ tuổi chưa biết gì, chưa biết cân nhắc mức độ nghiêm trọng của sự việc như bố. Sau lần đi dạo phố đầu tiên đó, tôi vẫn rất thích thú, cho đến lần đi chơi thứ hai, một ngày đi đến phòng phát thanh bốn lần, tôi mới ý thức được sự nguy hiểm và nghiêm trọng của việc cũng mẹ đi mua sắm. Cũng chính vì tôi nhanh nhẹn, cộng thêm ưu thế bề ngoài, cũng vì mẹ nói những kẻ bắt cóc trẻ con đều sợ bắt cóc tôi sẽ phá hủy lợi thế lớn của bọn chúng nên một đứa trẻ nhỏ như tôi cuối cũng đã hiểu được rằng: Dạo phố là một việc nguy hiểm, rất dễ đi đến đài phát thanh, thậm chí là đồn cảnh sát. Từ đó, tôi và bố cần mua thứ gì, tự nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-sinh-vien-kho-nan/2428975/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.