Thứ sau đi điểm danh, không ngờ Trương Văn không đến mà lại là Vũ Đạo điểm danh thay. Vũ Đạo cười tủm tỉm đánh dấu cho tôi, tôi hỏi anh ta: “Sao thầy Trương Văn không đến?”
“Ở nhà có chuyện không thể đến được.”
Tôi đang định đi thì Vũ Đạo gọi giật lại, bảo tôi đợi anh ta một lúc, điểm danh xong anh ta có chuyện muốn nói.
Quá bảy giờ, sau khi đợi bạn bè và giáo viên đi hết, Vũ Đạo hỏi tôi: “Bài về nhà làm đến đâu rồi? Lần này đã phù hợp với yêu cầu của em chưa?”
Anh ta không hỏi, tôi suýt chút nữa quên mất chuyện đi hỏi bài, tôi đáp qua loa: “Cũng tàm tạm, có điều những bạn khác cảm thấy hơi khó một chút.”
“Những bạn khác ấy có bao gồm em không?”
“Dĩ nhiên là không bao gồm em rồi.” Tôi nhìn khuôn mặt đắc ý của Vũ Đạo rồi không muốn thừa nhận.
“Vậy tốt lắm, những bạn khác không làm được cứ hỏi em là ổn rồi.” Vũ Đạo làm khó, tôi vội vàng đầu hàng, “Những bạn thấy bài tập hơi khó ấy tất nhiên không bao gồm em rồi, em thuộc nhóm sinh viên căn bản chẳng biết gì.”
Chú thích: Học cấp ba, thành tích môn Vật lý của tôi rất tệ, mẹ lại muốn tôi phát triển toàn diện nên lúc vào Đại học tôi học khoa Vật lý.
“Có phải muốn tôi dạy kèm cho em không?” Thái độ xấu xa của Vũ Đạo khiến tôi có cảm giác gậy ông đập lưng ông.
“Có phải thầy lại có điều kiện gì không?” Tôi nhất định đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-sinh-vien-kho-nan/2428963/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.