Thứ sáu, tám giờ sáng không có tiết học, chỉ có một mình Giả Họa dậy đi điểm danh. Lúc quay về, Giả Họa nhỏ giọng nói với đứa vẫn đang mơ màng tôi đây: “Hình như là đồ bổ của cậu đến rồi đấy.”
Tôi cho là cô ấy đùa nên không để tâm, tiếp tục ngủ, Giả Họa thì đi đến lớp tự học.
Chín giờ hơn mới tỉnh dậy, chẳng bao lâu dưới cửa sổ có người hô tên tôi, ngó đầu xuống nhìn, thì ra là Chu Lễ!! Sao cậu ta lại đến đây? Không phải cậu ta đang ở Trường Xuân sao? Chưa hiểu chuyện gì xảy ra, tôi lơ mơ chạy xuống tầng.
“Không phải anh… không phải anh đang ở Trường Xuân sao?”
Chu Lễ chỉ mỉm cười.
Đột nhiên tôi có cảm giác không ổn, từ đôi mắt còn hơi đỏ của Chu Lễ, có thể đoán ra cậu ta đặt vé đứng đi vội đến đây, hơn nữa lúc này trong mắt cậu ấy tràn ngập một cảm xúc không sao che giấu được, chính là thứ tình cảm sâu nặng xa lạ đối với tôi, nó lập tức khiến tôi hoảng loạn. Ngoài bất an, tôi còn cảm thấy sợ hãi, nhưng lại không biết bản than đang sợ cái gì.
“Chân em sao rồi?” Nói đoạn, Chu Lễ ngồi xuống định xem chân tôi, tôi lại cuống quýt lùi lại tránh né.
Lúc trước kề vai sát cánh tôi cũng chưa từng cảm thấy khó chịu dù chỉ một chút, nhưng lúc này lại khác. Cậu ta chợt khựng lại, tôi không nhìn thấy thái độ của Chu Lễ. Tôi cảm thấy ảo não, không hiểu vì sao mình lại thu chân về, tôi chỉ biết dường như mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-sinh-vien-kho-nan/124905/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.