Ngụy tiên sinh nghìn tốt vạn tốt, duy nhất chỉ có một vấn đề, hắn là một con người rất cổ điển, internet đối với hắn chỉ là công cụ dùng để làm việc, ngôn ngữ trên mạng một từ cũng không hiểu, Tạ Dịch thường nói hắn tuổi không lớn mà đã có xu thế già hóa bản thân.
Mấy thứ đơn giản ở máy tính thì Ngụy tiên sinh vẫn biết dùng, Tạ Dịch từ nhỏ vốn đã dính người vô cùng, bây giờ vẫn như xưa không thay đổi chút nào, đi làm mà có thời gian nhàn rỗi là không ngừng nhắn tin oanh tạc hắn.
“Tích” Ngụy Tần đang xử lý công việc trên máy tính liền nhận được tin nhắn trên di động, cầm lên xem liền cười.
Tạ Dịch gửi cho hắn một cái biểu cảm hôn môi, anh mỗi ngày chào hỏi hắn đều dùng cái icon này, Ngụy tiên sinh theo thói quen gửi lại ba chữ kèm theo dấu chấm câu.
[Cũng hôn cậu.]
Tạ Dịch ở đầu bên kia ngồi trong WC nghịch ngợm nhận được hồi âm trên màn hình quả thực vô cùng bất lực, tên đồ cổ này không biết dùng icon biểu cảm trả lời lại hay sao?
[Anh đang làm gì đó? [づ ̄3 ̄]づ]
[Đang làm việc, tôi chuẩn bị đi siêu thị mua ít đồ ăn, cậu có muốn ăn gì không?]
[Không muốn gì, tôi khá là muốn ăn anh [*^__^*] hì hì……]
[Ừm, buổi tối về rồi ăn, cậu làm việc nghiêm túc đi, chớ có nghịch ngợm.]
[Exm? (excuse me) Anh đuổi tôi? Tần Tần anh không yêu bảo bảo sao? Bảo bảo thật đau lòng đó ~╭[╯^╰]╮bảo bảo không thèm để ý đến anh!]
[Ách?]
Tạ Dịch sau khi nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-phuong-muon-thong-bao-voi-anh-rang-vut-me-truc-ma-di/263469/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.