Type: um-um
Nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì đời nào Thanh Hề muốn đến Tứ Tịnh Cư, dù đã cố tình lề rề nhưng cuối cùng vẫn phải đến nơi.
Thanh Hề thấp thỏm đứng trước bàn đọc sách của Phong Lưu, càng nhìn hắn dở xem tập luyện chữ của mình tim càng đập dồn dập, hắn càng trầm mặc càng khiến nàng sợ phát run.
Rất lâu sau, Phong Lưu mới đặt tập luyện chữ của Thanh Hề xuống, chậm rãi nói: “Ta đã xem kỹ từng tờ một, hy vọng có thể tìm thấy một chút tiến bộ của nàng, thế mà nàng coi những lời ta nói như gió thoảng bên tai, từ bấy đến giờ vẫn không chịu luyện chữ đúng không?”
Thanh Hề thoắt đỏ mặt ngượng ngùng.
“Nàng đã không muốn luyện chữ thì đừng đến tìm ta nữa. Ta không có khả năng dạy học trò như nàng.”Phong Lưu dường như không thể kiên nhẫn nữa, xua tay ý bảo Thanh Hề có thể đi.
“Không phải đâu, Đình Trực ca ca.” Thanh Hề cuống quýt thanh minh. Nàng không thể để chuyện nhỏ này làm mất lòng Phong Lưu, nếu không những ngày tháng sau này sẽ khó sống nổi. “ Thiếp rất muốn nghiêm túc luyện chữ, chỉ có điều hồi mùa xuân bị ốm một trận…” Thanh Hề càng nói càng lí nhí, chỉ vì nhớ tới nguyên nhân của trận ốm đó.
Phong Lưu thấy mặt mũi Thanh Hề đỏ như gấc chín, màu đỏ Lan từ mặt xuống xương quai xanh và cả phần ẩn sau xiêm y của nàng. Đầu hạ tiết trời nóng bức, xiêm y mỏng manh không thể che được những đường cong quyến rũ của người thiếu nữ. Ánh mắt của Phong Lưu vừa chạm đến bầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-nhan-quay-ve/2292975/chuong-21.html