Type: chuot tery
Lâm Lang nhìn Thanh Hề đang ngồi luyện chữ cạnh cửa sổ rồi trừng mắt với Thôi Xán. Thôi Xán nhìn lại nó bằng ánh mắt vô tội. Ai cũng biết Lâm Lang muốn giữ thể diện cho nhị phu nhân trước mặt Thanh Hề nhưng trên dưới cả phủ, không có người hầu nào thích nhị phu nhân, ngầm gọi cô ta là “nữ thi nhân”.
Cái tên này cũng có nguồn gốc của nó. Tiền triều có một nhà thơ nổi tiếng tên là Vi Húy Trang, ki bo kiệt xỉ đến nỗi có thể nói là đo lọ nước mắm đếm củ dưa hành. Trong nhà mà thiếu một miếng thịt thì ông ta nhất quyết phải tra cho bằng được là kẻ nào ăn vụng, con trai chết, ông ta cũng không nỡ thay cho nó một bộ áo mới trước khi hạ huyệt, nói là người chết rồi cần gì mặc đẹp.
Trong mắt của bọn người hầu kẻ hạ trong phủ, nhị phu nhân với Vi Húy Trang kia cũng một chín một mười, chính vì thế nên cô ta mới có biệt danh này.
Thanh Hề đương nhiên nghe thấy lời của Thôi Xán. Nàng đặt bút xuống, cười nói: “Nhưng phủ quốc công đúng là cần một người như nhị phu nhân quản lí.” Nếu ai cũng như nàng thì ngày phủ Tề Quốc công thu không đủ chi sẽ chẳng còn bao xa nữa.
Những lời này đến tai Phong Lưu, khiến hắn bất giác gật đầu tán thưởng.
Hôm nay, Thanh Hề lại thấp thỏm mang tập luyện chữ đến Tứ Tịnh Cư. Theo kinh nghiệm của lần trước, nàng phát hiện tuy Phong Lưu thanh tâm quả dục đã lâu nhưng không phải là hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-nhan-quay-ve/2292954/chuong-31.html