Type: Hồng Anh
Người nói vô tâm người nghe hữu ý, Thanh Hề có cảm giác Phong Lưu đang ám chỉ tội lỗi mà nàng đã gây ra cho Thương Nhược Văn.
"Thiếp …" Thanh Hề tự thấy không còn lời nào để biện bạch, dồn sức muốn rút tay ra.
Phong Lưu không cho phép, lại nói những lời tận đáy lòng bằng ngữ điệu dịu dàng: "Thành Hề, nàng không còn là trẻ con nữa, việc gì cũng phải suy nghĩ thâu đáo rồi hẵng làm. Hôm đó nàng không mang theo ai, nhỡ xảy ra chuyện thì biết làm thế nào? Phủ ta tuy yên bình nhưng đám người hầu thì tốt xấu lẫn lộn, Tôn ma ma kia vì không biết thân phận của nàng nên mới ức hiếp nàng, nếu chẳng may gặp kẻ hung ác hơn thì nàng làm thế nào? Nàng mà có mệnh hệ gì, nàng bảo ta phải chịu đựng thế nào, thái phu nhân phải chịu đựng thế nào?"
"Thiếp biết lỗi rồi." Thanh Hề ấp úng nói, có mỗi lỗi nhỏ mà Phong Lưu cứ nhai đi nhan lại.
Phong Lưu vuốt má Thanh Hề, hỏi: "Còn đâu không?”
"Hết đau từ lâu rồi."
Tuy mắng mỏ nàng nhưng ngay sau hôm Thanh Hề bị đánh, Phong Lưu đã sai Cần Thư mang đến cho nàng một lọ Tuyết Dung Cao đặc chế từ trong cung. Loại cao này chỉ có quý nhân trong cung mới được dùng, cũng không biết hắn lấy từ đâu ra, mới bôi hai ngày, vết bầm tím trên má Thanh Hề đã tan hết, nàng không cần dùng phấn che nữa.
"Còn giận ta không?" Giọng của Phong Lưu càng trầm ấm dịu dàng, Thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-nhan-quay-ve/2292930/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.