Thật ra ngày đó Nhậm Kha ngủ rất ngon giấc.
Nhưng có lẽ đã quen với đồng hồ sinh học nhiều năm nay nên cô thức dậy rất sớm.
Lúc Nhậm Kha mở mắt ra, bầu trời ngoài cửa sổ vừa tờ mờ sáng.
Cô nhìn mặt trời nhô lên ở phía Đông, từ một luồng sáng màu trắng bạc bé nhỏ từ từ biến thành sắc vàng óng ánh như lòng đào.
Cô trở mình, Trình Đẳng mơ màng ôm chặt cô hơn nhưng không có dấu hiệu tỉnh giấc.
Nhậm Kha chán phải chờ đợi, vì vậy cô mặc quần áo xuống giường.
Khoảnh khắc chân vừa chạm xuống sàn nhà bằng gỗ kia, cẳng chân cô mềm nhũn, suýt thì quỵ xuống.
Nhậm Kha ngơ ngác, phải vịn tượng mới miễn cưỡng thích ứng với cảm giác cả người bủn rủn. Cô quay đầu lại, chỉ ước đạp một phát cho tên đàn ông đang ngủ say kia bay xuống giường.
Nhưng nhìn anh ngủ hệt như một đứa trẻ, vẻ mặt không hay biết gì, cô lại mềm lòng không nỡ ra chân.
Cuối cùng đành mắt không thấy tim không đau mặc quần áo vào rồi đi rửa mặt.
Đứng trước gương trong phòng tắm, nhìn những dấu vết loang lổ ngổn ngang trên cổ, xương quai xanh, thậm chí là trên ngực mình sau cuộc dạo chơi, mặt Nhậm Kha lập tức đỏ bừng.
Trong đầu không kìm được nhớ lại những hình ảnh hoang đường tối qua.
Thật kỳ lạ.
Rõ ràng lúc hai người làm chuyện đó, đầu óc cô mơ hồ, không hề tỉnh táo chút nào.
Vậy mà lúc này khi đã thức dậy, đầu óc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-nguoi-noi-yeu-toi/3316410/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.