“A Kha, đây là cái gì?”
Nói rồi không đợi Nhậm Kha trả lời, Trình Đẳng đã tự mở nắp lọ, đổ vài viên thuốc ra lòng bàn tay nhìn một hồi, sau đó nhìn về phía Nhậm Kha lần nữa.
“A Kha?”
Nhậm Kha chớp mắt mấy cái, lúc này mới hoàn hồn.
Cô giả vờ bình tĩnh đáp tiếng “ừ”, tuy đã cố hết sức giữ giọng không run nhưng không thể che giấu được sắc mặt có phần trắng nhợt của mình.
“Viên vitamin.”
Nhậm Kha nghe bản thân nói như vậy.
“Là viên vitamin.”
Trình Đẳng cụp mắt, thản nhiên cười cười rồi tiện tay lật viên thuốc trong lòng bàn tay qua, quả nhiên trên thân viên thuốc trắng nhỏ bằng đốt ngón áp út có khắc ký tự “VC”.
Mặc dù là vậy nhưng trong lòng Trình Đẳng vẫn chưa thôi nghi ngờ.
Nếu thật sự chỉ là viên vitamin bình thường, A Kha, vậy em cần gì phải bất an như thế.
Nghĩ đến đây, trong lòng anh có ý tưởng, bèn ngẩng đầu cười hỏi: “Vitamin C à?”
“Ừm.”
“Vừa khéo!” Trình Đẳng vẫn cười: “Gần đây anh hơi cảm nhẹ, uống cái này chắc là được nhỉ?”
Nói đoạn, anh không chờ Nhậm Kha trả lời, chuẩn bị thả viên thuốc trong tay vào miệng.
Nhậm Kha thảng thốt, cơ thể đã có phản ứng trước não bộ.
Cô chợt xông đến, không hề nghĩ đến việc hành động này cực kỳ bất thường trong mắt Trình Đẳng.
Cô chỉ vội vàng hất viên thuốc trong tay anh ra: “Đừng uống!”
Lời đã thốt ra khỏi miệng, cô mới giật mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-nguoi-noi-yeu-toi/3316408/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.