Mạnh Tuệ nhào qua chặn điện thoại: “Mẹ, không được gọi.”
“Buông ra.” Quý Tú Mai đẩy tay của cô ra.
Rốt cuộc Mạnh Ngọc Cương nhìn không được: “Quậy đủ chưa?” Có loại người làm mẹ như vậy sao? Quá vô sỉ.
Vốn là ông không muốn quản chuyện này, quan tâm loại người khó dây dưa nhưQuý Tú Mai rất là phiền toái, nhưng dù sao Mạnh Tuệ vẫn là cháu gái củaông, ông có chút không nhẫn tâm.
Quý Tú Mai giận dữ trừng mắt nhìn: “Chuyện nhà của tôi không cần chú quản.” Muốn chia rẽ quan hệ mẹ con bà à, nằm mơ đi.
“Vốn là tôi cũng không muốn quản, mà là tôi nhìn không nổi.” Mạnh Ngọc Cương quay đầu liếc nhìn anh cả vẫn không lên tiếng, trong lòng thất vọng:”Chị bán con gái mình đổi lấy tiền không cảm thấy cắn rứt lương tâmsao?”
Quý Tú Mai thẹn quá thành giận: “Bán con gái? Chú là cáingười ‘miệng chó ói không ra được ngà voi.’” Bà là cưới chồng cho congái, tại sao những người này cứ mãi nói bà bán con gái? Hàng xóm nhà họ Tào họ Đông hễ cứ thấy bà là rêu rao cả lên, làm hại người trong thônđều dùng ánh mắt khác thường nhìn bà. Hừ, những người đó đều ghen tỵ với bà, bà nên kiêu ngạo mới phải!
“Chị là mẹ cháu nó, lại buộc nóphải nhảy vào giường lửa.” Trên mặt Mạnh Ngọc Cương lộ ra vẻ khinh bỉ:”Mạnh Tuệ không phải là con ruột của chị hả? Tại sao lại ác tâm nhưvậy.” Bất kể là cha mẹ nào trên đời, những lời này cũng không nhầm vàoai.
“Giường lửa? Có ăn uống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-nguoi-binh-than/3243807/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.