EDITOR: LAM
Cuối cùng, Lý Tố Khanh vẫn bị cảm lạnh, y lên núi hái thuốc mà trên núi gió lớn như vậy trong khi thân thể của y vốn đã ốm yếu, mệt mỏi chút thôi cũng đủ để sinh bệnh.
Dạ Chấp không giỏi ăn nói, mặc dù lo lắng cho Lý Tố Khanh nhưng hắn lại không biết phải mở miệng ra sao. Thế nên hắn mới tiện tay lật xem một quyển sách y thuật trong phòng của Lý Tố Khanh, ngó thử coi có bài thuốc nào chữa cảm lạnh hay không.
Đột nhiên, một bàn tay trắng nõn đến mức gần như trong suốt vươn ra, giành lấy quyển sách y thuật mà Dạ Chấp đang cầm. Dạ Chấp giương mắt, vừa khéo chạm phải đôi con ngươi ngập ý cười êm dịu của Lý Tố Khanh.
Lý Tố Khanh ho khẽ vài tiếng, sau đó cười nói, “Dạ nhi cũng có hứng thú với y thuật à?” Giọng điệu có hơi trêu tức, nhưng vẫn không giấu được nét dịu dàng, ôn hòa vốn có tận xương tủy.
“Tôi chỉ muốn tìm bài thuốc trị cảm lạnh thôi.” Dạ Chấp thẳng thắn bày tỏ, chuyện hắn lo lắng cho Lý Tố Khanh chẳng có cái gì phải giấu giếm cả.
Đối với câu trả lời này của Dạ Chấp, Lý Tố Khanh chẳng mấy ngạc nhiên, y cười nhẹ rồi nói, “Chỉ cần lấy một ít lá dâu tằm, hoa cúc trắng, lá tre, bạc hà và đạm đậu xị (*) đun cho tới khi thuốc sắc lại là được rồi.”
Lý Tố Khanh vừa dứt lời là Dạ Chấp ngay lập tức bước tới quầy dược liệu, hắn tìm được đủ loại mà y đã nói nhưng liều lượng ra sao thì hắn lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-nay-nguyen-cung-quan/227323/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.