EDITOR: LAMDạ Chấp chẳng biết mình đã ngủ bao lâu, hắn vùng vẫy trong bóng tối, mệt mỏi mở mắt ra, chỉ thấy trước mặt là một nơi xa lạ. Hắn không biết mình đang ở đâu, đã rơi vào tay kẻ nào.
“Cậu tỉnh rồi à?” Một người đàn ông mặc đồ trắng chậm rãi bước tới, đôi con ngươi êm đềm như mặt nước thoáng rũ xuống, sau đó y nhẹ nhàng chạm vào trán Dạ Chấp khiến Dạ Chấp cảm nhận từng trận mát lạnh sảng khoái truyền đến từ nơi đầu ngón tay.
“Cũng may là cơn sốt đã lùi, nếu không thì gay go rồi.” Tốc độ nói chuyện của người nọ trước sau không đổi, vẫn luôn chậm rãi nhưng lại không khiến người nghe cảm thấy tùy tiện bâng quơ mà là một loại cảm giác điềm tĩnh tốt đẹp.
Dạ Chấp không nhận ra người đàn ông mặc đồ trắng trước mặt, sau một hồi đờ đẫn hắn mới lờ mờ nhớ ra, đây chính là người mà hắn đã gặp trước khi hôn mê.
“Tiên sinh, tiên sinh!”
Dạ Chấp muốn hỏi gì đó nhưng lại bị tiếng gọi cắt ngang, hắn thấy một đứa nhỏ lon ton chạy vào, dáng vẻ nom vô cùng lo âu.
Người nọ mỉm cười: “Thần Ngọc, chớ vội, từ từ nói.”
“Giờ này mà từ từ gì nữa? Tiên sinh mau đi cùng với con! Trần thị ở đầu thôn lại phát bệnh rồi.” Hiển nhiên là thái độ vô tư của người nọ làm cho đứa nhỏ càng thêm nôn nóng, nó gấp rút lôi kéo y, vội vàng muốn chạy ra bên ngoài.
“Được rồi, được rồi.” Người nọ bất đắc dĩ cười nhẹ một cái, lúc nghiêng đầu sang thì thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-nay-nguyen-cung-quan/227320/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.