Một tuần lễ sau cô mới đi công tác về, anh ra sân bay đón cô, thấp thỏmkhông yên, gần như không dám đụng vào tay cô, bởi lẽ tự cảm thấy khinhnhờn. Cô thích sạch sẽ, cô vốn là người thích sạch sẽ, cô vẫn nhìn anhlạnh nhạt là thế, sau đó 2 người đi dùng bữa, trùng hợp thế nào lại đụng phải người bạn gái trước đây, người ta nhìn anh, không kìm được liếctrộm đến mấy lần, cô lại thờ ơ như không, hỏi anh: “Sao anh không quachào hỏi đi?” Cô thật sự chẳng để ý, bởi vì cô không hề quan tâm đến anh, thế nên những chuyện này cô ấy chẳng thèm bận tâm. Anh dường như không kìm chế được cơn cáu giận. Hai con người cứ thế trầm lặng ăn cho xong bữa cơm, cô không muốn về nhà cùng anh, anh cũng hiểu, có về nhà cô cũng không để anh thân mật cùng cô, nhưng vẫn một ý nghĩkhăng khăng cố chấp, ép cô phải về cùng mình. Hai người ở phòng lại hục hặc một trận, đến cùng anh chỉ có nước đạp cửa bỏ đi. Rồi cứ lái xe đi trên đại lộ phía Tây, lượn một vòng, lại lượnthêm một vòng nữa. Không nơi nào có thể đi, sau cùng vẫn quay về ký túcxã cũ của cô, biết rõ rành rành cô cũng chẳng hề ở nơi đó, kể cả cô cóvề cũng không để anh bước qua cửa, những nơi thuộc về riêng mình, xưanay chưa từng cho phép anh vào. Cưới nhau xong cô có mua một căn hộ,thực ra anh biết địa chỉ, nhưng cô không để anh đến. Anh như một gã khờ, ngồi trong xe đốt thuốc cho đến nửa đêm. Chỉ còn biết đẩy cô càng lúc càng xa mà thôi, cũng làm gì còn cách nàokhác nữa. Bởi lẽ khi anh đã ở bên người phụ nữ khác, hóa ra cô lại trởnên thoải mái hơn với anh, bởi lẽ chỉ như vậy cô mới có cảm giác antoàn, chỉ như vậy cô mới yên tâm. Anh như cánh bướm mắc vào mạng nhện,dù vùng vẫy đến thế nào, muôn ngàn dây tơ ấy, càng vật lộn càng sítchặt. Anh trước nay chưa từng biết tuyệt vọng lại dễ dàng đến thế, màthực tế cũng chẳng còn cách nào hơn. Cô ghét anh hút thuốc, thế nên anh cũng cai thuốc luôn, cai được mộtthời gian, có hôm hai người cùng nhau về nhà gặp bố mẹ, lúc đi dạo cùngcả nhà, anh nắm tay cô, ôm eo cô. Cả nhà vừa nói chuyện rôm rả vừa tảnbộ bên bờ hồ. Nhưng rồi vừa mới bước ra khỏi cửa, cô đã vội vàng vùngkhỏi tay anh, chau mày nói: “Cả người anh toàn mùi thuốc.” Lúc đó anh cai thuốc cũng sắp được một năm rồi, chỉ vì câu nói ấy mà anh hút trở lại. Tự nhiên giận dỗi chính mình, thậm chí hút so với trướckia còn dữ dội hơn. Sau cùng vẫn là Diệp Thận Khoan phát hiện ra: “Saocậu lại hút thuốc à?” Anh ậm ừ một tiếng, Diệp Thận Khoan phá lên cười: “Bao năm rồi, từ hồiông cụ nhà tôi nói phải cai thuốc, cho đến mấy người xung quanh cũng kêu gào phải cai, tôi chưa thấy ai thực sự cai được thuốc cả. Cậu đã nhịnlâu thế rồi, tôi còn tưởng cậu thật sự không hút nữa chứ.” Rồi vỗ vỗ vai anh, “Đừng tự làm khổ mình nữa, thích hút thì cứ hút đi.” Nhưng anh thực sự không thể vượt qua nổi chính mình, cai thuốc khôngxong, đến quên cũng không xong, anh sao mà lại hổ thẹn đến thế, sao màhoàn toàn vô vọng đến thế này. Con đường là chính anh chọn lựa, thì làm gì còn đường lui. Lúc kết hôn Thịnh Khai có nói khéo với anh: “Thủ Thủ được bố mẹ chiềuquá đâm hư, hơn nữa tuổi con bé cũng còn nhỏ, tính khí lại thất thường,chưa phải chịu khổ bao giờ, tâm tư hãy còn đơn thuần lắm. Nam Phương à,con đối với Thủ Thủ như thế, mẹ rất yên tâm, nhưng mẹ lại không an tâmvề Thủ Thủ, mặc dù nó rất muốn lấy con, thực ra nó cũng chưa hiểu hết ýnghĩa của hôn nhân đâu, thế nên con phải nhẫn nại, từ từ để nó hiểu.” Lúc ấy anh và Thủ Thủ vừa định xong ngày cưới, anh hiểu ý của Thịnh Khai, anh đã nói: “Mẹ à, mẹ yên tâm ạ.” Nhưng cái gã Dịch Trường Ninh ấy, anh lúc đầu có nghe nói qua. Anh lạikhông hề để ý, tình đầu của mấy cô bé con, anh thấy nhan nhản rồi, quamột thời gian rồi cô ấy sẽ quên được thôi. Anh lại chẳng ngờ, cô ấy cứ cố chấp, không đành lòng quên hắn. Biết bao lâu sau, ghen tị dường như một con rắn độc chiếm cứ trái timanh, nhất là những lúc cô cự tuyệt, anh lại càng cảm giác bức bối khóchịu. Dịch Trường Ninh như một hạt giống, đâm sâu mọc rễ trong lòng cô ấy, màrồi cũng dần dần chồi ra những gai độc, cô dùng chính những gai độc ấylàm tổn thương bản thân mình, mà cũng làm tổn thương cả anh. Mặc kệ anh nỗ lực ra sao, cô mãi mãi duy trì thái độ chống chế. Từ lúcbắt đầu cho đến tận bây giờ, cô nhốt anh ở bên ngoài, giữa 2 người ngăntrở bởi một thế gian, mà anh không tài nào nhìn ra, cũng không cách nàonghe ngóng được, càng không có hy vọng gì. Những tháng ngày ấy trải qua vô cùng thậm tệ, những người phụ nữ quanhanh cứ đến rồi đi, đi rồi lại đến, ngoại trừ việc mệt mỏi ra, tất cả đều không một mảy may cảm giác. Rạng sáng, anh trong bồn tắm, vừa trầm mình vừa hút thuốc, màn hình tinh thể lỏng chiếu kênh tin tức thể thao, kết quả thế nào đột nhiên lạithấy cô, nhưng mà ngắn ngủi lắm, chỉ là thoáng qua trong phút chốc. Saunày, anh vô tình mà cũng không hẳn là vô tình, không còn muốn xem kênhtivi đó nữa. Có lần anh cùng Diệp Thận Khoan 2 người đều say bí tỉ, Diệp Thận Khoannói: “Nam Phương này, tôi cứ tưởng việc dễ nhất trên đời này, chính làlãng quên. Sau này tôi mới hiểu ra, thì ra lãng quên mới là việc khónhất trên đời. Câu nói ấy chạm vào lòng anh, cú va chạm mạnh đến nhói đau, anh lại bậtcười, rót đầy li rượu cho Diệp Thận Khoan: “Anh giai này, cậu lại uốngsay rồi hả? Đừng có mà bi xuân thương thu gì ở đây nữa. Đời không cóviệc gì khó, chỉ sợ lòng không bền, cậu phải thật lòng muốn quên cơ, đến ngày mai thôi, mẹ nhà cậu chứ, quên ngay. Còn cậu mà không thật sự muốn quên đi, thế thì cả đời này cứ tự đầy ải mình đi vậy.” Diệp Thận Khoan thật sự cũng say mèm, đến nói năng cũng đầy mập mờ: “Aibảo tôi không thật lòng, tôi thật lòng rồi đấy! Nhưng đến tận bây giờ,tôi không nỡ, tôi chẳng có gì, thì lấy gì để mà quên.” Đã chẳng có gì, thì lấy gì để mà quên Nhưng anh thật sự, thật sự hạ quyết tâm rồi, anh quyết phải quên đi. Tất thảy những gì liên quan đến cô, dù cho, có đẹp, có tốt, cũng đành phảiquên đi thôi. Cuộc đời dài lâu, anh thực tế chẳng còn cách nào nén chịu, nén chịu nỗi đau về cô. Thế nên. Anh. Thà rằng quên đi. Anh không bước lại phía bên giường, nhưng từ xa cũng có thể nhìn thấytrên khuôn mặt cô thấp thoáng có vệt nước mắt, ắt hẳn là vừa khóc xongmới ngủ. Anh đứng ở ngoài cửa một lúc lâu, sau cùng đặt tập giấy tờ lên kệ đầugiường, không đợi đến lúc cô thức dậy. Anh không có dũng khí, anh thậmchí còn nghi ngờ bản thân chỉ một giây nữa thôi mình sẽ hối hận mất.Giống như cái ngày hôm ấy, anh luôn nói với chính mình, bỏ đi thôi, cứthế đi thôi. Nhưng việc vừa tới chân, anh đã hối hận rồi, bởi lẽ anhkhông nỡ, thật sự không nỡ. Anh đứng trước giường thêm một lúc, rất muốn cúi người hôn cô một lầncuối, nhưng rốt cuộc anh không làm được, chỉ sợ đánh thức cô, càng sợbản thân sẽ hối hận, anh không biết mình sẽ còn làm ra những chuyện gìnữa. Muốn buông tay sao lại khó thế, anh vất vả lắm mới hạ được quyếttâm, thế nên anh vội vã quay người, bước ra đến cửa quay đầu nhìn lạithêm lần nữa, quá nửa khuôn mặt cô còn vùi trong gối trắng như bông, vừa đủ thấy những đường nét thấp thoáng trên khuôn mặt ấy, vài năm nữathôi, anh chỉ sợ đến khoảng khắc này anh cũng sẽ quên mất, sẽ quên mấtcô trông như thế nào, quên mất cô xinh đẹp ra sao, đến ký ức cũng trởlên keo kiệt. Thủ Thủ đến trưa mới dậy, cô uống thuốc đông y có tác dụng trấn tĩnh tinh thần, thế nên ngủ được một giấc khá sâu. Nắng vừa vặn phản chiếu trên thảm len trước giường, giây phút ngẩn ngơmiên man ấy, dường như nhập nhoạng những giấc mộng rất dài, rất dài,nhưng lại không tài nào nhớ ra. Cô trở mình, mắt lim dim quờ quạng tủ đầu giường tìm đồng hồ xem thờigian, đồng hồ đè lên một tờ giấy. Cô rút tờ giấy ra xem, thì ra là đơnly hôn, Kỷ Nam Phương đã ký tên đầy đủ. Phải đến vài giây, đầu cô trắng xóa một mảnh, dường như chẳng nghĩ gì, mà dường như có nghĩ cũng không còn kịp nữa. Cô sững sờ nhìn chữ ký ấy, thỉnh thoảng lắm mới được nhìn thấy chữ kýcủa anh, cũng chỉ những lúc anh đặt bút ký tên mình một cách rồng bayphượng múa lên tấm chi phiếu. Nhưng tên anh ký dưới đơn ly hôn rất ngayngắn, dường như liền mạch một nét bút. Thực ra bọn họ từ hồi còn nhỏ đãchăm chỉ tập viết theo mẫu, bản thân Thủ Thủ cũng vậy, cho đến bây giờvẫn có thể viết được những hàng chữ Khải vuông vắn gọn ghẽ. Cô đặt đơn ly hôn xuống, gọi điện cho Kỷ Nam Phương, di động của anh tắt máy, rồi cô lại gọi cho Trần Trác Nhĩ, anh ta đang ở nước ngoài, nhậnđược điện thoại của cô thì vô cùng bất ngờ, hỏi: “Thủ Thủ à? Có chuyệngì vậy?” “Không…không có gì.” Cô luyến thắn nói vài câu chuyện phiếm rồi gác máy. Kể cả có tìm được Kỷ Nam Phương cô cũng không còn gì để nói cơ mà, côchán nản xem xét đơn ly hôn một lượt, thực ra hai người cũng không cótài sản phân chia gì, có căn hộ đứng tên chung, cùng một ít cổ phiếu,anh đều để lại cho cô. Thịnh Khai đích thân đi cùng tài xế đến đón cô, hiếm khi cả Diệp Dụ Hằng cũng có ở nhà. Đợt này Thủ Thủ không thường xuyên tâm sự với bố mình,có lẽ là còn đang hờn dỗi. Nhưng Thịnh Khai nói: “Bố con hôm qua nóichuyện qua với Nam Phương, ông ấy đồng ý cho 2 đứa ly hôn rồi.” Cô không rõ Kỷ Nam Phương làm thế để thuyết phục được trưởng bối hai họ, nhưng anh luôn có cách của anh. Thủ Thủ lẳng lặng không nói gì, ngồitrên sô pha, giống như lúc còn nhỏ, chừng 3 4 tuổi gì đó. Lúc đó bố côhầu như mỗi tháng đều từ Quảng Châu về nhà một lần, mỗi lần cô được bảomẫu ẵm xuống lầu, ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha, nói chuyện với bố,thoạt đầu có hơi gò bó, một lát đã nô đùa, cô sẽ trèo lên lưng bố, để bố cõng nhong nhong mấy vòng quanh phòng. Thoáng chốc đó mà đã 20 năm trôi qua. Thịnh Khai lên lầu thay đồ, Diệp Dụ Hằng gọi cô lại, Thủ Thủ có hơi ngỡngàng nhìn ông, Diệp Dụ Hẳng tỏ rõ vẻ mệt mỏi, ông nói: “Hôm qua NamPhương có đến nói với bố chuyện của 2 đứa, nó mong bố không quở tráchcon. Thủ Thủ à, thực ra cho dù bố thỉnh thoảng có không đồng ý cách làmcủa con, nhưng xưa nay chưa từng trách con. Trên đời này làm gì có chamẹ nào lại không muốn con mình hạnh phúc. Bố bất kể có thế nào, cũngluôn mong con có cuộc sống tốt đẹp. Bố cũng đã bàn bạc với mẹ con rồi,nếu như con và Kỷ Nam Phương không hợp nhau, thế thì li hôn vậy.” Hốc mắt cô cay xè, nhưng cũng không khóc, chỉ lặng thinh cúi đầu. “Thủ Thủ à, bố biết có một số việc, bố giải quyết vẫn chưa đủ thỏa đáng, nói thật lòng, năm đó lúc các con cưới nhau, bố rất lo. Nhưng hai đứakiên quyết đòi kết hôn, Nam Phương đã cam đoan với bố sẽ chăm sóc conthật tốt, bố nghĩ nó sẽ làm được, hôm qua thằng bé lại đến nói lời xinlỗi với bố, bố bảo nó xin lỗi thì có tác dụng gì, nếu như nó muốn xinlỗi, thì nên tìm con để nói lời xin lỗi.” Diệp Dụ Hằng chưa dứt lời, ông có vẻ đã sức cùng lực kiệt: “Các con ầm ĩ đến ngày hôm nay, Nam Phương trước giờ chưa từng nói gì với bố mẹ,nhưng bố có thể nhìn ra, vấn đề là ở thái độ của con đối với Nam Phương. Nhưng bố cũng hiểu, những chuyện này không thể miễn cưỡng được, hai đứa đã quyết định rồi, thân làm cha làm mẹ, còn có cách gì nữa đây? Bốkhông ngăn cản gì con cả, bố chỉ hy vọng con sẽ thận trọng mà cân nhắc.” Cô vẫn chưa gặp được Kỷ Nam Phương, sau đó cô có gọi điện thoại cho anh, anh đang làm trị liệu, cô nói: “Em ký xong rồi.” Anh im lặng một lúc lâu, cô cũng không nói thêm gì, tựa như đang chờ đợi một điều gì đó, đường dây điện thoại rơi vào im lìm, đến tiếng thở củaanh, cô cũng không nghe được, sau cùng anh nói: “Vậy anh nói thư ký đếnlấy.” Thủ tục cụ thể như thế nào, cô không rõ, mấy ngày sau thư ký của anhmang giấy tờ xác thực ly hôn qua, cô cũng không mở ra xem, tiện tay nhét dưới đáy ngăn kéo bàn trang điểm. Đêm hôm đó cô chìm đắm trong cơn mộng mị, mơ những gì thì sau đó không còn nhớ rõ nữa, chỉ là sợ đến chết,gào thét trong khiếp đảm kinh hoàng, gào thét những gì cô cũng không nhớ luôn, cứ thế rồi bừng tỉnh. Tỉnh rồi mới thấy bên gối lạnh lẽo, thì ra trong mơ cô đã khóc. Cô trơvơ ngẫm nghĩ, chỉ là mơ thôi. Cô ngủ thêm một lúc nữa, nhưng giấc chẳngvào, cứ mê mê man man, sau đó lại có tiếng người khẽ nói, hình như làtiếng dì Tống: “Thôi, đừng đánh thức cô ấy.” Cô đã giật mình thức giấc,trong lòng vẫn cảm giác không nỡ, cuối cùng vẫy bật dậy. Ăn xong quà sáng, dì Tống mới nói lại với cô: “Sáng nay có người gọiđiện cho cháu, cháu còn đang ngủ, dì vốn định đi gọi cháu, nhưng đầu bên kia đã vội ngắt máy rồi.” “Là nam hay là nữa ạ?” “Giọng nữ.” Cô hơi yên lòng, nhưng chỉ một lúc, đã lại có cảm giác bất an. Về đếnphòng mình, cô gọi điện thoại cho Giang Tây, Giang Tây là người thẳngthắn, nghe cô nói bóng nói gió một hồi, nghĩ chắc cô nàng lại nhờ mìnhđi nghe ngóng vụ Dịch Trường Ninh, liền nói: “Buổi tối tớ với Thần Tùngđi ăn cơm, anh ấy có bạn làm ở viện kiểm soát nhân dân tối cao, lúc đótớ sẽ nhờ anh ấy giúp cậu hỏi thăm cho.” Thủ Thủ chỉ đành nói câu cảm ơn, rồi lại bảo: “À, đúng rồi, có cái này, tớ lâu rồi không đi làm, cậu giúp tớ xin phép nhé.” “Nam Phương không phải giúp cậu xin phép rồi à?” chừng như thấy mình đãlỡ miệng, Giang Tây chóng vánh nói: “Cậu đừng suy nghĩ nhiều nữa, lãnhđạo ở đài cũng biết dạo này cậu bị ốm mà, sẽ không có ý kiến gì đâu.” Thủ Thủ lưỡng lự một hồi, cuối cùng hỏi: “Nam Phương, anh ấy sao rồi?” “Bố anh ấy không phải nhập viện à? Tớ hôm qua đi bệnh viện còn chạm mặtanh ấy mà. Tớ thấy anh ấy dạo này cũng quá sức, cả người gầy guộc lắm.” Thủ Thủ bất ngờ lắm, nửa buổi ngắt ngứ, sau cùng hỏi: “Bác Kỷ sao rồi?” “Cao huyết áp, nhập viện mấy ngày rồi.” “Người khác có nói gì không?” “Cậu để ý mấy người ăn nói vô căn cứ bên ngoài làm cái gì? Đừng suy nghĩ linh tinh nữa.” Giang Tây nói, “Cậu còn nằm trên giường bệnh đấy, cứnghỉ ngơi đi đã, chuyện của Trường Ninh cậu yên tâm, tớ giúp cậu hỏicho.” Giang Tây làm việc rất năng suất, nhờ qua tay mấy người mới hỏi thăm ra. Qua hai ngày, lại còn đặc biệt đến thăm Thủ Thủ. Thủ Thủ gặp cô ấy vuimừng lắm, Giang Tây mua hoa tươi theo, còn nói dì giúp việc ở nhà làm ít đồ ăn Hoài Dương để mang đến, vừa mở hộp xốp ra đã thấy hương thơm lantỏa tứ phía, Thủ Thủ đột nhiên á một tiếng, nói: “Bánh xốp hạch đào à!”Giang Tây cười nói: “Thèm chưa? Tớ nghĩ có lẽ cậu đang uống thuốc, ắtphải thèm ăn lắm đây.” “Ngày nào cũng uống thuốc bắc, đắng chết đi được. Cái này không được ăn, cái kia cũng không được ăn, phải nhịn nhiều lắm rồi.” Giang Tây thở dài: “Cậu cũng thật qua quít quá đấy.” Thủ Thủ không nói gì, Giang Tây cũng vội vàng chuyển chủ đề: “Tớ còn đem cả bánh bông lan, dì giúp việc nhà tớ làm bánh bông lan ngon lắm nhé.” Vừa bỏ vào miệng đã tan ngay, ngon thơm mềm dẻo, hai người ăn điểm tâm,giống như hồi còn là sinh viên, trốn ở gác xép ăn bữa chiều, tương thântương ái, chuyện gì cũng kể cho nhau nghe. Giang Tây nói với Thủ Thủ: “Cậu đừng lo, số Trường Ninh cũng không tệ đâu.” Thủ Thủ hỏi: “Sao rồi?” “Hình như có kẻ gài anh ấy.” Giang Tây nói, “Bởi vì nghe nói chứng cứkhông đầy đủ, tình hình trước mắt có chiều hướng chuyển biến tốt đẹp. Tớ nghĩ có thể có người ngầm không muốn tiếp tục làm to chuyện, thế nênđang khống chế cục diện rồi, nghe nói vụ này còn liên quan đến vài côngty nữa, người ta cũng tiết lộ cho tớ ít tin tức, nói không chừng ở giữacó ai đó thần thông quảng đại lắm, hoặc bản thân Dịch Trường Ninh cũngcó bạn bè thân thích nào đó nghĩ cách giúp đỡ. Cứ đà này, Trường Ninhsớm có thể giải quyết ổn thỏa thôi.” Thủ Thủ ngẩn ra một lúc, lại hỏi: “Bố Kỷ Nam Phương, sức khỏe bác trai thế nào rồi?” Hỏi một đằng, Giang Tây lại trả lời một nẻo: “Cậu với Kỷ Nam Phương thật sự bỏ nhau rồi đấy à?” Thủ Thủ ừ một tiếng, Giang Tây nói: “Chẳng trách, Nam Phương đến bệnhviện, bác trai còn không thèm gặp anh ấy, nghe nói là tức lắm. Ngoài kia có tin đồn Nam Phương vì một cô sinh viên của đại học P, mới lật mặttriệt để đòi li hôn đấy. Nghe cứ như thật ấy, tớ còn không tin đâu nhé,vì Nam Phương, anh ấy đối với cậu thực sự…” Cô ấy ngưng một lúc, đã vộivàng cười trừ: “Thôi không nói cái này nữa, người nào có duyên có phậncủa người đó, gò ép không nổi.” Đầu hè, Thủ Thủ mới đi làm trở lại. Trời vừa đổ một trận mưa nhỏ, màu xanh của thành phố dường như tí táchnhỏ xuống những giọt nước, ven đường đều trồng cây hòe gai, nở từng chùm to hoa trắng như tuyết mà thơm nồng, tựa như vô số cánh bồ câu lấp lódưới tán lá xanh. Thủ Thủ gặp qua vài người đồng nghiệp mới, lại nhậnthêm kế hoạch chuyên mục, ngoài ra cũng không còn gì khác nữa. Giang Tây nghe nói cô đi làm trở lại, tranh thủ ghé văn phòng cô nói chuyện: “Cậu sao lại gầy đi thế này?” “Trang điểm không đẹp à.” Thủ Thủ xoa xoa mặt. Thực ra cô ngủ không ngon, dạo này thường xuyên mất ngủ, uống thuốc cũng không hiệu quả, đã khó ngủ rồi, ngủ cái lại mơ thấy ác mộng, nhiều lầncòn khóc đến lúc tỉnh, tỉnh dậy lại quên đã mơ những gì, chỉ nhớ được là mình có khóc. Có lúc sáng sớm bật dậy đã thấy mắt sưng mọng, Thịnh Khai lo lắng lắm, khuyên cô ra nước ngoài nghỉ ngơi, nhưng cô không muốn,thế nên Thịnh Khai lại khuyên cô đi làm. “Tóc cậu cũng cần tỉa tót rồi đấy.” Mái tóc không ngắn cũng chẳng dài thực ra rất khó xử lý, đuôi tóc chạmtới gáy cảm giác ngứa ngáy vô cùng, Thủ Thủ nói: “Đang định nuôi dài,qua đợt này đi sửa sang vậy.” Giang Tây bảo: “Hay 2 đứa chúng mình đi du lịch đi, đi Anh nhé.” Lạinói: “Cậu đừng có tưởng bở là tớ muốn đi cùng cậu, tớ từ lâu đã muốn đidu lịch rồi, chưa tìm được cớ thôi, vừa hay nhân cơ hội này đi luôn đi.” Thủ Thủ cảm kích lắm, biết Giang Tây thực ra rất lo lắng cho cô, cô nói: “Thôi đi, tớ lười vận động lắm.” “Đi ra ngoài thăm thú đi mà, chúng mình về thăm trường cũ nhé.” Thủ Thủ không lay chuyển được cô ấy: “Thần Tùng trong lòng nhất định sẽ mắng tớ mất, dám cuỗm cậu đi.” “Anh chàng bận lắm, chúng tớ cả tuần chưa gặp nổi mặt nhau rồi, tớ có đi Anh về, anh ấy cũng không chẳng biết đâu.” Hai người họ cùng nhau đi Anh, dường như trở lại cái hồi còn là sinhviên, lúc ấy dịp lễ Giáng Sinh, lễ Phục Sinh lẫn dịp nghỉ hè, hai côluôn cùng nhau đi du lịch, ngồi chuyến bay Concorde bay qua biển Manche, từ London đến Paris, rồi lại mua vé Eurail pass ngồi tàu xuyên ngangChâu Âu. Hoặc thẳng đường hướng Tây, bay qua núi cao và đại dương baola, cứ thay đổi từ múi giờ này sang múi giờ khác. Lịch trình du lịch mới mẻ mà cũng mệt nhọc, luôn khiến họ vừa hứng khởi vừa rã rời. Tốt nghiệp xong Thủ Thủ cũng chưa từng quay lại, hoặc có lẽ là không còn hứng thú nữa, cuộc sống đơn điệu ở trường nội trú, lại thêm khí hậu ẩmthấp khó chịu quanh năm ở Anh. Những năm đó đáng ghét đến ghê gớm, chỉmuốn sớm thoát thân. Thế mà hôm nay vừa ra khỏi sân bay, đã cảm thấy bùi ngùi, không kìm được, quay sang Giang Tây thút thít: “Đến Concorde cũng ngừng bay rồi.” Giang Tây nói: “Thì vạn vật cũng phải thay đổi đi chứ.” Có lẽ là hoài niệm xưa cũ, những chán ngán trong lòng thời niên thiếumãi mãi một đi không trở lại. Thời gian ấy hăng hái hăm hở lắm, tưởngrằng mình tương lai nhất định sẽ gặp được một người tuyệt vời, cùng nắmtay đồng lòng, mãi không biệt ly. Thế nhưng số năm ngắn ngủi, đã hoàntoàn thay đổi. Giang Tây nói: “Cậu nghĩ ngợi nhiều quá đấy, những ngày tháng tươi đẹp của cậu còn ở sau này cơ mà.” London dường như mãi mãi chìm đắm trong những cơn mưa, thành phố ướt dầm dề, mây xám xịt nặng trĩu phủ kín bầu trời, chẳng mấy mà mưa cũng trởnên triền miên. Mưa lất phất giăng ngang ô cửa xe, đáp xuống đất trongâm thanh của câm lặng. Taxi chậm rì rì chạy qua phố lớn ngõ nhỏ, dường như đang tiến sâu vàomàn mưa vô bờ vô bến. Những tòa nhà xuyên trong cơn mưa bụi nhập nhòaánh đèn vàng, vạch rõ nét lịch sử xa xôi dài đằng đẵng. Vốn dĩ ở London còn có không ít bạn bè, nhưng hai cô đều không muốn làmphiền đến người khác, thế là họ thuê một phòng khách sạn, vừa hay có 2phòng ngủ, còn có 1 phòng khách và nhà ăn. Thủ Thủ bị lệch múi giờ, cuối cùng lăn ra ngủ trọn vẹn cả 14 tiếng đồnghồ, Giang Tây đành vào gọi cô: “Sao cậu bao nhiêu năm rồi mà 1 chút tiến bộ cũng không có thế, còn ngủ được nữa à?” Thủ Thủ cứ bịn rịn cơn buồn ngủ chẳng mấy khi này, cô rầm rì không nỡ bật dậy: “Để tớ ngủ thêm chút nữa đi.” “Mau dậy ăn cơm nào.” Rồi cùng với Giang Tây 2 người qua tiệm nhỏ bên đường ăn cá chiên khoaitây, càng giống như trở về thời còn đi học, Thủ Thủ hiếm khi có cảm giác thèm ăn, cả suất cá chiên lẫn khoai tây đều bỏ bụng gọn ghẽ. Mưa đã tạnh từ lâu, đường phố vẫn chìm trong ướt rượt. Tủ kính của cửahàng bên đường có bầy mũ và áo khoác rất đẹp, cô nắm tay Giang Tây dừnglại ngắm nghía, dường như lúc mười mấy tuổi ấy, những kỳ nghỉ hiếm hoi,vừa từ trường ra đã cùng nhau đi lượn lờ đường phố. Giang Tây hỏi: “Mai có về thăm trường cũ không?” Trường cáchLondonđến cả 1 giờ chạy xe, Thủ Thủ nghĩ đã thấy lười: “Thôi, ở đây thương tiếc thanh xuân là được rồi.” Lời nói ra sao mà đa sầu đa cảm đến thế, thực ra Londontrong lòng hai cô gái trẻ, cũng không hẳn là không lười biếng. Thời tiết tốt hơn, hai người lại hòa vào dòng khách du lịch đi tham quan Cung điện, rồi đến Thư viện Quốc gia ngắm “Hoa Hướng Dương” hoặc đếnkịch viện xem vũ kịch ballet. Thời tiết mà không khô ráo thì đành ngồikhách sạn xem tivi, gọi đồ ăn bên ngoài. Ngày nào cũng ăn uống vui vẻ, không đến 2 tuần, cả mặt Thủ Thủ đã tròntrịa hẳn ra, soi gương mà ai thán với Giang Tây: “Tớ ở Anh lại béo rachứ, thật thần kì quá đi mất.” Bởi lẽ hồi mười mấy tuổi không quen ăn đồ ở Anh, thế nên liên tùng tục sụt cân, chẳng ngờ bây giờ lại đảo lộn cả, cái gì cũng ăn bằng được. Đến nỗi vẻ mũm mĩm trẻ con cũng hiện cả trênkhuôn mặt. Giang Tây nói: “Ai bảo cậu ngày nào cũng ăn từng đấy đồ ngọt vào?” Thủ Thủ kêu gào phải giảm béo thôi, thế là kéo Giang Tây đi Nhà thờ Thánh Paul. Mặc dù cả đường vừa đi vừa nghỉ, nhưng leo đến được “hành lang thì thầm” thì Thủ Thủ đã cảm giác mệt lử, vừa nóng bức lại vừa khát khô, đànhdừng một lúc để nghỉ ngơi. Giang Tây lại đang bùi ngùi một câu chuyệnkhác: “Năm đó Diana và Charles tổ chức lễ cưới hoàng gia tại đây, ông ta rõ ràng không yêu bà, bà ấy cũng hiểu, vậy mà vẫn dũng cảm lấy nhau,nghĩ mà xem, cũng không hẳn không phải là quả cảm. Trên đời này, còn cógì dũng cảm hơn việc lấy một người mà biết rõ mồn một rằng họ không yêumình.” (*chú: “Hành lang thì thầm”) Cầu không được, yêu biệt ly, kiếp người muôn dạng, dường như đều là vậy. Có người vì yêu mà xông pha khói lửa, có người vì yêu mà quyết chí không lùi, lại có người biết rõ mồn một nơi đấy là đường cùng mà vẫn kiên trì đi đến hết con đường. Thủ Thủ không lên tiếng, Giang Tây quay mặt qua, mỉm cười với cô: “Thựcra tớ cũng nhu nhược lắm, nếu gặp phải người không yêu mình, tớ lập tứcchọn lựa buông tay, nhưng cũng có những người, dù là không yêu, vẫn chọn lựa con đường yêu tiếp, tớ làm không nổi, chỉ có thể khâm phục họ.” Thủ Thủ nhìn cô ấy, trong lòng dâng lên trăm thứ vị cồn cào nôn nao, từlúc chia tay Mạnh Hòa Bình xong, Giang Tây cũng sa sút tinh thần cả mộtquãng thời gian. Nhưng cô ấy và Cố Thần Tùng lúc bắt đầu lại đã thảnnhiên và ngọt ngào đến thế, Thủ Thủ cứ nghĩ, có phải tình yêu một khi đã không cơ hội nữa, đổi sang yêu một người khác, vẫn có thể làm lại từđầu chăng. Đêm hôm ấy, Thủ Thủ lại bắt đầu những đêm mất ngủ đầu tiên. Vốn dĩ từlúc đến Anh, cô ngủ rất ngon lành, nhưng ngày hôm ấy cứ lật qua lật lạimà không tài nào ngủ được, sau đó khó khăn lắm mới chợp mắt, thì lại mơthấy ác mộng, giữa cơn nửa tỉnh nửa mơ cô khóc liên hồi, muốn gào thétmột cái gì đó, mà trong cổ họng chỉ nghèn nghẹn, không tài nào thốt rađược. Cô khóc đến hụt hơi, cho đến khi có ai đó lay tỉnh, cả người vẫnđang nức nở, trống ngực đập thình thịch. Giang Tây mặc áo ngủ, bật đèn đầu giường, thấy sắc mặt cô xanh xao, liền rót cốc nước, rồi nhè nhẹ lay cánh tay cô. Thủ Thủ dùng tay bụm kímmặt, qua một lúc lâu mới bình tĩnh trở lại, Giang Tây dường như muốn nói điều gì đó, nhưng sau cùng ngẫm nghĩ tốt nhất vẫn lên dằn xuống, dỗdành cô ấy: “Không sao đâu, chỉ là mơ thôi.” Thủ Thủ cầm cốc nước, cảm giác đỡ hoảng hồn, có chút áy náy nói: “Làm cậu giật mình thức giấc à.” “Không sao.” Giang Tây dè dặt bảo, “Tớ thấy cậu tinh thần không tốt, hay ngày mai đi bác sĩ xem?” Thủ Thủ cảm thấy uể oải: “Tớ muốn về nhà.” “Thế mai về vậy.” Họ đáp chuyến bay nhanh nhất về đến nhà, hơn mười tiếng bay, Thủ Thủ ngủ không vào, tinh thần lại căng thẳng, không ngớt miệng ăn sô cô la. Ănđến nỗi sau đó say máy bay, nôn lên nôn xuống, gần như đến cả dịch mậtcũng nôn sạch. Tiếp viên hàng không giúp cô rót nước, lại lấy khăn chocô, mãi đến gần kề với Mông Cổ cô mới gắng gượng ngủ được một lúc, lúctỉnh dậy lại say khi máy bay sắp hạ cánh. Giang Tây thấy sắc mặt cô nhợt nhạt khác thường, liền nói: “Cậu trước nay có say máy bay đâu, sao hôm nay lại nôn ghê thế?” Thủ Thủ đổ cả người mồ hôi, không còn hơi sức: “Tớ cũng chẳng hiểu.” lời còn chưa dứt, máy bay lại gặp phải luồng không khí, hơi nghiêng ngả, cô đã cảm giác dạ dầy dội thẳng lên, lại cầm túi giấy nôn khan, hận đếnnỗi cả nước mắt cũng chực ào ra. Khó khăn lắm mới chịu đựng được đến lúc hạ cánh, Giang Tây thấy bộ dạngcô hốc hác, quả quyết dẫn cô đến dãy VIP, lúc đầu bọn họ quyết định về,trước lúc lên máy bay cô đã gọi cho Cố Thần Tùng, bảo anh đến đón, trừđoạn cửa lối ra và bãi đỗ xe ra, ngoài trời đổ cơn mưa, Giang Tây gọivào máy cho Cố Thần Tùng, Thủ Thủ đứng cạnh hành lý, Giang Tây nói trong điện thoại: “Bọn em đứng ở cửa VIP rồi này…” Lời còn dang dở, đột nhiên thấy Thủ Thủ đã băng qua hướng cửa bãi đỗ xe, cô bước đi vội vã, giống như một chú nai nhỏ, len lỏi xuyên qua nhữngchiếc xa đang đỗ, những bước vừa nhanh vừa mạnh mẽ, có vẻ như đang đuổitheo gì đó. Giang Tây bị dọa sợ hết hồn, thở hổn hển đuổi theo sau: “Sao thế?” Thủ Thủ lại đột nhiên khững lại, chút ngẩn ngơ quay đầu qua, Giang Tây càng cảm giác kinh ngạc hơn: “Thủ Thủ, sao thế?” Thủ Thủ dường như chỉ lắc đầu, mới nói: “Không gì đâu.” Mưa bụi giăng như phấn phủ ướt tóc cô, nhìn toát ra vẻ ngây thơ, như một đứa trẻ. Nhưng mà cô cứ đứng đó, thần sắc hoang mang, càng giống vớimột đứa trẻ đánh rơi mất que kẹo hơn, hoặc có lẽ là bị lạc mất thầy côgiáo. Giang Tây không yên tâm, may mà chẳng lâu sau, Cố Thần Tùng đã từ mộtbãi đỗ xe khác đi ra, giúp bọn họ cầm hành lý. Cố Thần Tùng còn cởi mởôm lấy Giang Tây, lại hỏi Thủ Thủ: “Chơi vui không? Nhìn các em béo tròn cả rồi này.” Giang Tây cười nói: “Cả ngày chỉ ăn uống chơi bời, không béo sao được?” Lên xe rồi Cố Thần Tùng và Giang Tây có nói vài câu chuyện, vốn dĩ CốThần Tùng rất phong độ ngồi ở ghế lái phụ, đột nhiên quay lại nói vớiThủ Thủ: “Thủ Thủ này, việc Dịch tiên sinh giải quyết xong rồi, do chứng cứ không đầy đủ, nên đã dỡ bỏ lệnh hạn chế xuất ngoại rồi. Anh ấy cũnghẹn anh gặp mặt để nói cảm ơn. Anh bảo không cần phải khách khí như thế, Giang Tây cũng như em gái thân thiết với anh ấy, hơn nữa anh cũng cógiúp được gì đâu. Anh ấy bảo anh ấy không gọi được cho em, anh mới nóiem và Giang Tây đi Anh rồi.” Lúc đi Anh, cô quẳng điện thoại ở nhà, cũng có lẽ trong tiềm thức côđang muốn tháo chạy khỏi điều gì đó, đày ải bản thân sang bờ bên kia của thế giới. Mà giờ đây, dây đàn căng cứng bấy lâu cuối cùng cũng nớilỏng, Dịch Trường Ninh cũng không sao rồi. Thành phố lúc vào hạ là khoảng thời tiết chuyển mùa lý tưởng nhất trongnăm, cây cối um tùm tươi tốt, ngập màu xanh biêng biếc. Thủ Thủ dựa đầuvào cửa xe, dọc ven đường cao tốc sân bay đều trồng cây liễu, dương liễu lả lơi dưới lớp mưa phùn rả rích, dường như một tấm lưới dệt bằng chỉbạc khổng lồ, trùm lên tất thảy đất trời. Kỷ Nam Phương từ lối ra gần nhất lao xuống đường, rồi anh tạt vào lànđường dành cho xe cần dừng khẩn cấp, rút thuốc ra châm một điếu. Lúc đốt thuốc, anh mới cảm thấy ngón tay mình đang khẽ run run. Biết đâu chỉ là nhìn nhầm, lúc anh lên xe xong, vô tình liếc qua gươngchiếu hậu một cái, đột nhiên nhìn thấy một bóng hình quen thuộc đang rảo bước theo hướng xe mình. Thật sự rất giống, nhưng anh cũng không dám chắc, chỉ theo bản năng đạpchân ga, gần như bối rối tăng tốc vọt xe ra khỏi bãi đỗ. Bóng người phản lại trong gương chiếu hậu chỉ còn là một đốm đen nhỏ bé, xa vời vợi đến mơ hồ, sau cùng cũng tan biến mất. Thực ra có lẽ không phải là cô, bởi lẽ cô sẽ không một mình xuất hiện ởchỗ này làm gì cả, huống hồ cũng không thể tình cờ đến thế. Anh mở mui xe, luồng không khí ùa vào quẩn quanh, đem theo chút sợi mưamát lạnh. Rõ ràng giống như trúng phải tà, chỉ cần bắt gặp thấy bónghình hơi hơi giống thôi, cũng đều tưởng là cô. Lề đường bên trái xe cộ dày đặc, rít gào vút qua, văng vẳng như thểtiếng sấm. Trong miệng có chút đắng ngắt, anh tiện tay dập tàn thuốc, mở CD, chiếc xe này anh không thường xuyên đi, âm thanh cũng chẳng hề thay đổi gì, toàn bộ đều là nguyên tem, hiệu ứng hóa ra cũng không tệ lắm.Một đĩa CD tuyển tập bài hát tiếng Anh, anh không để ý đến gồm những bài gì, chỉ cần trong xe có chút âm thanh. Ngã rẽ đèn xanh đèn đỏ, làn đường bên phải vừa vặn đỗ một xe thể thaocửa đơn màu đen. Mặc dù chiếc xe nhìn có vẻ không phô trương, nhưng nhãn hiệu xe rất nổi tiếng, Giang Tây cảm giác chiếc xe này giống với chiếcnào đó đã gặp qua rồi thì phải, hình như xe của người quen, nhưng khôngtài nào nhớ ra là xe của ai. Vừa vặn lúc chuyển đèn tín hiệu, chiếc xebên kia đường vọt phóng đi, siêu xe nên tốc độ cũng nhanh nhạy, chớp mắt đã hòa lẫn trong dòng xe ào ào như nước, mất hút trong tầm mắt. Trongxe rất yên tĩnh, mà Thủ Thủ cũng khẽ nhắm mắt, nghiêng người dựa vàothành ghế, gần như thiu thiu ngủ. Lên đường cao tốc tốc độ xe cũng chậm dần, đĩa CD đã nhảy sang một bàikhác, giọng nữ ngân vang đoạn: “ when you are gone..the pieces of myheart are misssing you…” Kỷ Nam Phương tắt CD, cửa sổ mui xe vẫn chưa đóng, tiếng gió vi vu, dường như cà trên mặt. Anh và Trương Tuyết Thuần hẹn gặp ở một nhà hàng, đã là lúc hoàng hôn,đèn đường vẫn chưa sáng, nhà hàng có khung cửa sổ sát đất rất to, nhìnra phía đường có dòng xe qua lại tấp nập, anh có lẽ đã muộn giờ hẹn,Trương Tuyết Thuần đang ôm má ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ. Làm anh nhớ đến lần đầu tiên anh gặp cô. Ánh đèn nhà hàng hoa lệ rọi trên khuôn mặt mộc, lộ ra vẻ sạch sẽ thuần khiết. Thấy anh đến, cô bé tỏ ra vô cùng mừng rỡ, lớn tiếng gọi: “Anh.” Phục vụ mang thực đơn lên, anh gọi đại vài món, rồi nói với cô: “Vừa ra sân bay tiễn bạn, lại tắc đường, anh đến muộn rồi.” Trương Tuyết Thuần mỉm cười, đôi mắt cong vút lúc cười dường như mặttrăng lưỡi liềm: “Hôm nay là cuối tuần, em cũng sợ tắc đường thế nênngồi xe điện đến.” Anh đưa cho cô một tập văn kiện: “Hộ chiếu, visa, thông báo nhập học của trường, giấy tờ chứng minh tài chính, vé máy bay, tất cả ở trong này,em cầm lấy.” Trương Tuyết Thuần nhận tập hồ sơ, cũng không mở ra xem, chỉ lặng lẽ đểbên này, rồi lại để bên kia, dò lần lớp giấy da bò trơn mịn. May mà đồăn rất nhanh đã được bưng ra, Kỷ Nam Phương nói: “Ăn thôi, ăn xong anhtiễn em về.” Hai người ăn không vào, bữa cơm diễn ra qua quýt vội vã. Cảnh vật bênngoài cửa sổ cũng dần dần sụp tối, sau cùng chợt bùng sáng, thì ra đènđường đã bật. Kì thực rất đẹp, từng cụm đèn giống như chuỗi trân châu,dòng xe vun vút, khoảnh khắc đẹp nhất của thành phố này, phồn hoa nhưthể lầu hồng gác tía của chốn trần gian. Chương 15 Trương Tuyết Thuần nhìn Kỷ Nam Phương, vừa vặn lúc anh xoay mặt nhìn rabên ngoài cửa sổ, nét mặt nghiêng vô cùng anh tuấn, ánh sáng đèn đườngcùng đèn trong nhà hàng xen kẽ lồng vào nhau, tô đậm lên những đường nét của anh. Thực ra anh không hẳn là dạng đàn ông đẹp trai, nhưng lại cómột kiểu rạng rỡ sáng sủa. Cô bé nhất thời ngẩn ngơ, Kỷ Nam Phương độtnhiên quay mặt sang, làm cô ấy giật nẩy mình. Anh nói: “Bố anh vì chuyện li dị lần này, đang nổi cơn lôi đình, suýtchút nữa thì lột da cả anh. Em phải chịu oan uổng to rồi. Anh sắp xếp em ra nước ngoài tránh đi vậy.Tay của anh trai em, dù sao cũng đỡ hơnnhiều rồi, em bây giờ đi cũng có thể yên tâm, sau này học xong, thì cứ ở lại Mỹ, tìm một người nào đó tốt tốt mà lấy. Con gái phải gả cho ngườitốt thì mới hạnh phúc được.” Trương Tuyết Thuần nhìn anh, đôi mắt tròn to, sáng lấp lánh, đen trắng rõ ràng, trong veo đến gần như mát rượi: “Anh…” “Được rồi, đừng nói lời thừa nữa, ăn cơm nào.” “Sau này anh định thế nào?” “Ồ, em lại còn lo cho anh nữa à? Thì sau này lại cưới vợ thôi, hai chúng ta hợp lại cũng không tệ nhỉ, lúc nào đó anh đi Mỹ tìm em nhé, chúng ta đi Las Vegas đăng ký, chắc hẳn làm ông bà già ở nhà tức chết luôn.” Mắt cô long lanh dường như có ánh lệ, cô nhìn anh, anh không đùa nữa,lấy bao thuốc ra, nhưng cũng không hút, chỉ đặt trên bàn, ngừng giâylát, lại ngừng thêm giây lát: “Anh biết em có ý gì, nhưng đã đến bướcđường này rồi, thì cứ thế thôi.” “Anh sau này phải thế nào? Tối hôm đó em thấy anh bế chị đi bệnh viện,lúc đótrong lòng em nghĩ, anh đúng là gạt người, anh trước giờ nói những chuyện đó, làm em tin anh, nhưng kể từ hôm đó, em cảm thấy không thểtin được, anh vốn dĩ không làm nổi, anh còn nói dối em, anh nói dối cảbản thân mình, anh không bỏ được chị ấy, sao vẫn còn ly hôn?” “Chuyện qua rồi. Đời này ai mà chẳng kết hôn qua 1 lần? Em lo cho anh cái nỗi gì?” “Sao anh không nói với chị ấy? Anh yêu chị ấy như thế, sao anh khôngnói? Anh còn bảo em đi nói dối chị ấy nữa chứ, anh không thấy vẻ mặt chị ấy lúc đó…” “Này Trương Tuyết Thuần!” Hai người rơi vào trong im lặng, cô vội vàng gạt khô dòng nước mắt. “Anh biết em muốn tác thành cho anh, anh cũng chỉ muốn tác thành cho côấy.” Kỷ Nam Phương cuối cùng châm điếu thuốc, khói nhạt tỏa ra vấn vítgiữa 2 người, giọng anh cũng lắng dần: “Kéo em vào chuyện này, cũng làdo anh không phải với em. Thế nên em tranh thủ thời gian này ra nướcngoài, trường bên đó anh đã giúp em dàn xếp ổn thỏa rồi, ở nước ngoàianh cũng có bạn bè thân quen, họ sẽ chăm sóc em. Em học hành cho tốt,bao giờ có tiền đồ thật sự rồi, đến lúc đó em đón người nhà sang, báohiếu với bố mẹ em, còn cả anh trai em nữa.” “Em cứu anh trai em, cứu cả em…” Giọng anh trở nên ngả ngớn lạ thường: “Là anh tự nhiên nổi hứng thôi,năm nào rồi mà em còn định lấy thân báo đáp? Nếu em thật sự cảm thấy áynáy, được thôi, tối nay chúng ta đi thuê phòng, thanh toán nợ nần choxong đi. Thế thì em sẽ hết cảm giác nợ anh, rồi yên tâm mà đi đúngkhông?” Trương Tuyết Thuần cuối cùng lại bật khóc: “Anh, sao anh lại khờ thếchứ? Anh li dị với chị ấy, rồi anh sẽ hối hận cả đời này cho mà xem…” “Nhóc con em không khờ chắc? Rõ ràng biết anh không thích em, em hàngngày vẫn đến bệnh viện. 10 vạn kia, em còn đi làm gia sư, từ từ tích góp trả anh cũng được. Em biết rõ anh sẽ không thích em, anh li hôn rồi, em còn bồn chồn hơn cả anh, em không khờ à?” Anh ngược lại bật cười: “Trên đời này, bên cạnh mỗi người luôn có một kẻ khờ.” Thủ Thủ từng nghĩ rất nhiều lần rằng sẽ gặp Dịch Trường Ninh. Kỳ lạ thay, cô trước nay chưa từng nằm mơ thấy anh. Lần này thật sự được gặp lại anh, cứ thấy như đang nằm mơ. Từ Anh trởvề, cô luôn có cảm giác ngẩn ngơ, dường như cả thế giới này đều là hư ảo mà không hề có sự chân thực, người và việc, vật thể và phi vật thể,dường như đã là cả một khoảng cách về thời thế. Hai người cũng không có chuyện gì để nói, trên bàn phủ chút nắng nhạt,cô mặc chiếc áo tay lỡ, khủy tay chìm trong ánh nắng, có chút ấm dịu,trong quán cà phê bật điều hòa, Dịch Trường Ninh nắm tay cô, tay anh vẫn vậy, những đầu ngón tay hơi mát rượi, anh nói: “Đi cùng anh nhé.” Cô chỉ cảm giác cơn cực nhọc, cực nhọc quá, trải qua biết bao khó khăntrắc trở mới đi đến được ngày hôm nay, đến vui sướng cũng đã hao mònbằng cạn, chỉ tàn dư lại sự mệt mỏi. Cô đơn giản đã đồng ý với anh. Cô về nhà nói chuyện cùng bố mẹ, Thịnh Khai khéo léo tỏ ý phản đối: “Thủ Thủ à, con cũng hiểu rõ rằng chúng ta không nên dây dưa qua lại với nhà họ Tang cơ mà.” Thủ Thủ không muốn tranh luận, cô chỉ nói: “Mẹ, xin mẹ thứ lỗi cho con.” Cô dạo gần đây mất ngủ trầm trọng, quắt queo đến không còn nhận ra,thỉnh thoảng phải dựa vào thuốc ngủ, nhưng thường xuyên bị trở giấc bởinhững cơn ác mộng. Dường như đến nước mắt cũng đã cạn khô, chỉ còn lạiđôi mắt to, ráo hoảnh mà trống rỗng đang nhìn mẹ mình, vẻ mặt ngày xưacũng hầu như tan biến. Thịnh Khai thật sự không cầm nổi lòng, bà dangcánh tay ôm cô vào lòng: “Con gái à, mẹ có thể chẳng cần gì cả, chỉ cầncon được hạnh phúc, con sống vui vẻ, mẹ mới cảm thấy hạnh phúc.” Thủ Thủ không dám đáp lời, e rằng chỉ cần khẽ nhúc nhích, nước mắt sẽ ùa cả ra. Cô luôn hèn nhát như thế, đến tận ngày hôm nay, vẫn cái dáng vẻ khôngcách nào đối diện, chỉ đành tháo chạy, chẳng cần biết hạnh phúc ở nơiđâu, hạnh phúc ngự tại chỗ nào, cô đã từng cố chấp mà đeo đuổi, hóa ralại chẳng hề nắm được. Thủ Thủ cứ nghĩ bố mình sẽ kiên quyết phản đối, nhưng Diệp Dụ Hằng chỉ nói: “Ngày mai không có việc gì thì đi leo núi với bố.” Ngày hôm đó họ đi từ rất sớm, cây cối dưới chân núi xum xuê um tùm, conđường dẫn lên núi càng hiện rõ vẻ tĩnh mịch, chỉ thỉnh thoảng mới bắtgặp vài người cao tuổi dậy sớm tập thể dục. Không khí trên núi trong lành, lâu rồi Thủ Thủ chưa đi bộ như thế, đếnđình dừng chân ở lưng chừng núi thì đã hơi thở dốc, người sẫm ướt mồhôi. Diệp Dụ Hằng cũng cảm giác thấm mệt, nên dừng chân nghỉ ngơi. Thấy ThủThủ cả mặt đỏ phừng phừng, trán sũng mồ hôi, ông mỉm cười nói: “Nhìn con kìa, còn thua cả một ông già như bố.” Đấy là lần đầu tiên bố cô nhắc đến chữ “già” trước mặt cô, giọng rất nhẹ nhõm, mặt trời vừa nhô, sương mai đọng trên nhành cây còn chưa tan, ông giơ tay ngắt một nhánh lá, thận trọng tỉ mỉ cuốn thành một cuộn nhỏ.Thủ Thủ không kìm được lòng mà nhớ đến hồi nhỏ ông thường dạy cô thổikèn lá. Chiếc lá khẽ ngậm trong miệng, còn lan ra vị xanh chát của cây cối, tạora âm thanh rất nhỏ, ông thổi bài “Sao đỏ lấp lánh”. Giai điệu thoắttrầm thoắt bổng, cả 2 cha con đều phồng má thổi, đến cuối cùng khôngthoát ra nổi giai điệu nào, Thủ Thủ đã không nhịn được, phụt cười. DiệpDụ Hằng cũng cười, ông lấy chiếc lá xuống, nói: “Bao năm rồi chưa thổikèn lá.” Đình nghỉ chân ở địa hình rất cao, tầm nhìn thoáng đãng, cả thành phố xa xa như thu cả vào trong đáy mắt, mặt trời từ từ nhô cao. Thủ Thủ không cầm được ý muốn dang rộng cánh tay đón tia nắng ban mai,có gió vi vu thổi tới, phe phẩy cuốn lấy tóc cô, dường như chỉ cần khéptay, cô đã có thể ôm gọn quầng ấm áp mà sáng lạn ấy, cả cơ thể giống như đang tan ra trong hào quang rực rỡ, tan ra dưới mặt trời, tất thảy đềuhóa thành ánh sáng, hóa thành gió. “Lúc con bốn tuổi, lần đầu tiên dẫn con đi leo núi thì phải.” Cô vẫn còn nhớ, lúc đó bố thỉnh thoảng vào trong núi, mọi người sống ởcăn nhà dưới chân núi, có lúc cô cùng bố mẹ, còn cả các bác theo ông nội đi leo núi. “Lúc đó con còn bé lắm, được một đoạn đã không leo nổi, lúc nào cũng là bố phải cõng con.” Lúc đó, bố vẫn còn trẻ. Cõng cô đi cùng ông nội, vừa đi đường vừa nói chuyện, bất giác mà đã leo lên đến đỉnh. “Nháy mắt đã hai mươi năm trôi qua, con cũng đã lớn đến thế này, bố già rồi.” Thủ Thủ cảm giác kỳ quặc: “Bố à, bố đừng lúc nào cũng nói chữ già mà.” “Già thì già chứ sao, nói ra có gì nghiêm trọng.” Nắng mai rực rỡ phảnchiếu trên khuôn mặt ông, ông hơi nheo mắt, “Thủ Thủ, bố không thể nàocả đời dẫn con leo lên đến đỉnh núi được, đường đi sau này, con phải tựmình mà bước đi, thực ra dù là con đường nào, cũng đều dẫn lên đỉnh núicả.” “Bố đã đi qua đường vòng, thế nay xưa nay bố luôn muốn rằng, phải để con đường đường chính chính thuận theo đường lớn mà đi, có thế sau này mớicó lợi cho con, không để con bước nhầm đường, bây giờ bố lại nghĩ, điđường chính, tất nhiên vừa tiết kiệm thời gian vừa tiết kiệm sức lực,thế nhưng những con đường nhỏ khác, biết đâu không chừng lại có thể ngắm được cảnh đẹp đẽ hơn.” “Bố…” “Bố gặp qua Dịch Trường Ninh 2 lần, nó là đứa trẻ tuổi có năng lực, nếunhư con kiên quyết muốn lấy nó, bố sẽ không phản đối, đường đi con tựmình chọn, không cần biết ven đường có những gì, đều là quanh cảnh củachính con. Bố hy vọng con sống tốt, sống vui vẻ. Mấy năm này con ở bênNam Phương, như thế nào thì bố đều thấy cả, bố biết con miễn cưỡng, biết con không vui vẻ gì, con là công chúa bẻ bỏng của bố, không cần biếtcon làm những gì, chọn lựa thế nào, bố đều cảm thấy mừng cho con.” “Bố à…” “Các con ra nước ngoài cũng tốt, ở bên ngoài cuộc sống đơn thuần hơnnhiều, chỉ cần thường xuyên về nhà thăm bố thăm mẹ, bố đã cảm thấy phấnchấn rồi.” Ngưng một lúc, ông lại bảo: “Về những chuyện đã qua, Thủ Thủà, con hãy thứ lỗi cho bố.” Thủ Thủ nghèn nghẹn, bối rối quay mặt đi, chỉ sợ mình bật khóc. Diệp Dụ Hằng vỗ vỗ tay cô: “Con gái bố xinh nhất, nhưng mà lúc khóc thì không có dễ coi đâu, không được khóc nhé.” Thủ Thủ cong khóe miệng, rốt cuộc vẫn trực trào giọt nước mắt. Cô và Dịch Trường Ninh cũng không tổ chức bất kì nghi lễ đính hôn nào,họ đã quyết định ra nước ngoài sẽ đăng ký kết hôn. Thế nên liên tiếp rất nhiều ngày, cô bộn bù đầu sắp xếp mấy chuyện hành lý vụn vặt. Thịnh Khai đích thân dẫn theo dì Tống đến giúp Thủ Thủ thu xếp đồ đạc,Thủ Thủ cũng nhàn hơn rất nhiều, thường ngồi 1 bên, trầm lặng ngắm nhìnmẹ mình và dì Tống liên miên thảo luận, nên đem cái gì, không nên đemcái gì… Ngày xuất phát càng lúc càng gần kề, bệnh mất ngủ của Thủ Thủ cũng cànglúc càng gay gắt hơn, ngẫu nhiên lắm mới có thể ngủ, mà có ngủ được thìcũng luôn trở dậy trong nước mắt. Mỗi lần bừng tỉnh, bên gối lạnh tanh,nước mắt đẫm ướt một mảng. Cô khóc trong triền miên, trong những giấc mơ cô không tài nào tìm ra thứ muốn tìm ấy. Mỗi lúc như vậy, cô lại tuyệt vọng trở mình thức giấc, đôi mắt mở tothổn thức, sáng tinh mơ tĩnh mịch, bốn bề căn phòng khép kín, chỉ còn có một mình cô. Cô nghĩ, hay đó là Dịch Trường Ninh, đợi chờ cả một quãng thời gian quálâu, khiến cô không còn cảm giác an toàn nữa, khiến cô đã tuyệt vọng,thế nên chỉ có anh, cũng chỉ duy nhất mình anh, mới giúp cô tìm lại cảthế giới đã mất. Ly biệt luôn là nỗi thương tâm, Giang Tây và Cố Thần Tùng tiễn cô ra sân bay, cả đám bạn bè thân thiết, càng có vẻ ra đi sao mà khó khăn đếnthế, luyến tiếc đến thế. Thủ Thủ nói với Cố Thần Tùng: “Chăm sóc GiangTử chu đáo nhé.” Giang Tây cũng mỉm cười vỗ lưng cô: “Cậu cũng nhớ chăm sóc bản thân vào.” Rõ ràng chỉ là ra nước ngoài mà thôi, không hiểu tại vì sao, Thủ Thủ lại cảm giác buồn đến thế, nhưng cô không hề khóc, Giang Tây ôm cô, thìthầm bên tai: “Nếu không hạnh phúc thì cứ về.” Ngừng một lát lại bảo:“Nhưng cậu tốt nhất vẫn nên mãi mãi hạnh phúc vào, nếu như thế mà cậukhông quay về, tớ cũng sẽ đi thăm cậu.” Vành mắt cô đỏ quạnh, cô gật đầu. Đến lúc lên máy bay, cô ôm bố mẹ lần cuối, Thịnh Khai và Diệp Dụ Hằng cũng chìa tay, siết sao ôm lấy cô. Dù thế nào đi chăng nữa, cũng đến lúc phải ra đi. Cửa cabin máy bay có cô tiếp viên hàng không nở nụ cười xinh đẹp, tìmđược chỗ ngồi, ổn định xong, tiếp viên giúp họ cất hành lý cầm tay,khoang máy bay rộng lớn đã xếp đầy hành khách, cửa khoang đóng lại, máybay bắt đầu chầm chầm chuyển động trên đường băng, tiếp viên hàng khôngtự giới thiệu về mình, thực hiện thao tác an toàn. Dịch Trường Ninh giúp cô cài đai bảo hiểm, hỏi cô: “Mệt không?” Chuyến bay dài còn chưa bắt đầu, cô đã cảm giác mệt mỏi thấm hẳn vào xương cốt, nhưng vẫn lắc lắc đầu. Lúc còn nhỏ cô đã từng rất thích được đi máy bay cùng ông bà nội, còn có cả bố mẹ hoặc những người khác hay ngồi máy bay bay qua bay lại. Saunày lớn rồi, cũng thường xuyên cùng với bạn bè bay đến nhiều nơi, nhưngkhoảnh khắc máy bay cất cánh, khoảnh khắc thoát khỏi trọng lực, cô vẫncảm giác như có dòng triều cường lo lắng do dự đang dâng lên, dường nhưchính lúc đó, cảm giác như bị cách ly bởi cả thời gian lẫn không gian.Động cơ phát ra âm thanh trầm thấp, cả máy bay ngoặt hướng, tất thảy xalạ mà quen thuộc, tất thảy tất thảy dồn cả lên, nhấn chìm cô, mũi cayxè, cổ họng đặc sệt, khiến cô trong vô thức nắm chặt tay vịn. Dịch Trường Ninh vẫn dịu dàng nhìn chăm chú ở cô, cho đến khi chuyến bay ổn định, mọi người tháo đai an toàn, lối đi dần dần có một vài ngườiqua lại, Thủ Thủ cũng cảm giác mình căng thẳng thái quá, cô cười vớiDịch Trường Ninh. “Em uống nước không?” Cô chỉ lắc lắc đầu. Anh dường như chần chừ vài giây, nhưng cũng nói rất chóng vánh: “Thủ Thủ, nếu như em hối hận, vẫn còn kịp đấy.” Cô vô cùng kinh ngạc nhìn anh. Mà giọng anh lại bình thản: “Từ trước đến nay, anh luôn cảm giác, anh là người duy nhất trên đời này có thể cho em hạnh phúc, thế nên anh gồngmình cố gắng hết sức, muốn đem em ra đi. Không cần quan tâm đến bất kỳngười nào việc nào cản trở được anh và em, anh luôn hy vọng có thể cùngem ở bên nhau. “Ba năm không phải là quãng thời gian ngắn ngủi, nhưng lúc gặp lại em,anh đã biết, ba năm này không phải một mình anh là người phải chịu đựng, em cũng vô cùng đau khổ, những ngày em trải qua không hề may mắn hơnanh. Trước đây anh cảm thấy em vẫn chỉ là một cô bé, làm người khác phải thương, làm người khác phải yêu. Thế nên 3 năm anh bỏ đi, tưởng rằngđối với em là liều thuốc tốt nhất. Sau đó lúc ở Trường Thành, lúc anhgặp em, anh mới biết, sao anh lại có thể quyết định một cách ngu xuẩnnhư thế. Anh sẽ không bỏ đi nữa, anh không thể để em lại một mình được.Quyết định như thế xong, anh đã cân nhắc rất nhiều việc, anh đã suy nghĩ về rất nhiều người, anh biết có những người những việc sẽ xuất hiệngiữa chúng ta, chúng ta có thể đối mặt được với những vấn đề về bố mẹ về người thân về dòng họ, nhưng mặc kệ những thứ sẽ xuất hiện, anh tuyệtđối không bỏ rơi em.” “Bởi vì anh luôn nghĩ rằng, trên đời này sẽ không có ai, yêu em nhiều hơn anh yêu em.” “Anh không biết bây giờ em đang nghĩ gì, bởi vì dạo này khi chúng ta ởbên nhau, em luôn trầm lặng. Anh nghĩ em có lẽ cũng không biết, trướckhi 2 người ly hôn, Kỷ Nam Phương có gặp anh. Anh vẫn tưởng anh ta sẽ uy hiếp anh, hoặc sẽ dùng thủ đoạn để gây áp lực với anh. Kết quả anh tachỉ nói với anh 1 câu, em biết anh ấy đã nói gì với anh không? Anh tanói, ba năm này, Thủ Thủ vẫn luôn đợi anh, đối với cô ấy thật không dềdàng gì, xin anh từ nay về sau, hãy đối tốt với cô ấy.” “Anh luôn cảm giác, anh sẽ khiến em hạnh phúc nhất, bởi vì trên đời này, anh là người yêu em nhất. Nhưng lúc anh ta nói xong câu nói ấy, anh đãhiểu, trên đời này, có lẽ anh chưa phải là người yêu em nhất, ít ra, anh không phải là người duy nhất.” “Mấy ngày trước anh luôn muốn hỏi em, có thật em đã hạ quyết tâm đi Mỹcùng anh rồi không. Nhưng anh lại sợ đáp án của em, anh tự nhận mìnhkhông phải kẻ nhát gan, hơn nữa con người sở dĩ trở nên nhát gan, cũnglà bởi vì biết rõ mình không thể thắng được. Anh suy xét đến áp lực giađình, áp lực từ người thân, lúc anh chấp nhận bị điều tra, lúc anh bịhạn chế xuất cảnh, thực ra cũng là lúc anh cảm thấy bình tĩnh nhất. Anhluôn nghĩ, chẳng có gì ghê gớm cả, chỉ là chuyện ngoài tính toán. Khôngmột ai, không một chuyện gì, có thể chia lìa chúng ta, bởi vì anh biết,em tin tưởng ở anh, đợi chờ anh. Thế nên anh thản nhiên tự tin, dù chonạn tù tội, cũng không thể chia cách được anh và em. Anh đặt những vấnđề trước mắt mà chúng ta có ra để cân nhắc qua 1 lượt, anh cũng đặt tấtcả những gì ngăn trở khả năng chúng ta ở bên nhau ra rà soát một loạt,anh cảm thấy anh đã chuẩn bị tốt tất cả các đối sách rồi, anh cảm thấymình trong lòng đều đã có dự tính. Anh chỉ duy nhất không nghĩ đến, nếunhư em, nếu như em đã yêu người khác, vậy thì phải làm sao đây.” “Em chờ đợi đã 3 năm rồi, anh xưa nay chưa từng nghi ngờ gì. Nhưng biếtđâu chỉ 1 giây thôi, em đã thay đổi. Trước đây mỗi khi em nhìn anh,trong mắt em, anh có thể nhìn thấy chính mình. Nhưng bây giờ anh nhìnem, anh lại thấy quá nhiều băn khoăn lẫn do dự, anh thậm chí còn cảmgiác em đang miễn cưỡng chính mình. Hoặc ít ra thì bản thân em cũngkhông biết, em rốt cuộc đang yêu anh, hay em đã yêu Kỷ Nam Phương.” Cô nhìn anh, chỉ là đang nhìn anh: “Trường Ninh…” Anh đặt ngón trỏ lên bờ môi: “Nghe anh nói đã.” “Lúc đầu anh chọn lựa rời bỏ em, đã là 1 quyết định ngu ngốc nhất đờinày của anh rồi. Anh gửi gắm hy vọng cho sau này, anh đến nỗi cảm thấy,chúng ta vẫn còn có cơ hội làm lại từ đầu, nhất là sau 3 năm anh gặp lại em, nhưng có rất nhiều việc, không thể một mực theo ý mình được. Anhlúc đầu chủ quan cho rằng, chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu, nhưng hóa ra đã đẩy em vào tình huống tiến thoái lưỡng nan. Bây giờ có lẽ em chỉlà đang tự mình cảm thấy theo anh đi Mỹ là sự lựa chọn tốt nhất, Thủ Thủ à, em có từng hỏi qua bản thân mình, em có khi nào bừng tỉnh trong chớp mắt mà tự hỏi bản thân mình. Đây có thật sự là điều em muốn không? Emthật sự quyết định rồi chứ?” “Nếu như em không một mảy may do dự, nếu như em chưa từng mảy may bănkhoăn, vậy thì ngày hôm nay anh sẽ vô cùng mừng rỡ mà nắm tay em, máybay hạ cánh, chúng ta sẽ đến thẳng lễ đường kết hôn, nhưng anh bây giờkhông dám khẳng định như thế, lần đầu tiên em khiến anh cảm thấy mìnhhèn nhát. Bao nhiêu năm rồi, trong công việc, trên thương trường, kể cảtrong cuộc sống, anh đều cảm thấy hèn nhát là điều đáng hổ thẹn, đươnglúc một người bắt đầu run sợ, trên căn bản là anh ta đã thua chắc rồi.” “Chúng ta vẫn còn mười mấy tiếng bay nữa, trong mười mấy tiếng này, anh hy vọng em hãy suy nghĩ cho kỹ, sau đó hẵng quyết định.” “Bởi vì anh yêu em, thế nên anh hy vọng em sẽ có quyết định đúng đắnnhất, một quyết định thuận theo trái tim em mách bảo. Không cần biết emchọn lựa thế nào, anh đều cảm thấy mừng cho em. Bởi vì không cần biết em chọn lựa ra sao, anh vẫn yêu em, anh hy vọng em sẽ sống hạnh phúc hơnanh. Em phải hiểu, trên đời này, không phải chỉ mình Kỷ Nam Phương cóthể làm được, anh cũng rất yêu em.” Thủ Thủ nhìn anh, đôi mắt sáng rực ấy, giống như ánh sao sáng nhất trênbầu trời, phiêu diêu trong đó là bóng hình vỡ vụn, và cả khuôn mặt cô,có lẽ cô lại khóc, hoặc cũng có thể là không. Anh nói bao nhiêu lời nhưthế, so với những gì thường ngày vẫn nói thì chẳng khác nhau là mấy,nhưng cô biết, tất thảy những thứ này, đối với anh, đối với cô, là khốnkhổ là khó xử ra sao. Anh đã từng yêu cô đến thế, cô cũng từng yêu anh là vậy, bọn họ cứ tưởng rằng, đời này kiếp này họ vốn là những người thuộc về nhau, là mảnhghép phù hợp duy nhất dành cho chính mình, không thể chia lìa, không thể kháng cự, trải qua ngàn cay muôn đắng cuối cùng mới được ở bên nhau. Thế mà hôm nay, hôm nay đây, cô nhìn trong mắt anh, vẫn hàng mi dậm dàithanh tú ấy, dường như bụi gỗ sam ven hồ, man mác ngậm bọt sóng lăn tăn. Không có ai biết, bản thân cô cũng không hiểu, tất thảy những điều này đã xảy ra như thế nào vậy, tại sao lại xảy ra như thế. Anh có lẽ đã nói nhiều rồi, mà anh có lẽ nói cũng không đúng lắm, bởi vì trong lòng cô rối bời, thế nên cô không tài nào phản bác được, cả cuộcđời dài là thế, tương lai biết đâu sẽ là cả một quãng thời gian dài đằng đẵng, anh muốn ở bên cô, thế nên anh cần phải biết, cô rốt cuộc quyếtđịnh thế nào đây. “Nếu như em suy nghĩ kỹ rồi, máy bay hạ cánh xongchúng ta sẽ lập tức đi đăng ký kết hôn. Nếu như em có quyết định khác,máy bay hạ cánh xong, em hãy đáp chuyến bay quay về.” Cô chỉ cảm thấy nghẹn ngào: “Em không biết.” “Em nhất định phải biết.” Anh cười như khích lệ: “Thủ Thủ, đây là chuyện không thể, em nhất định phải biết.” Cô thật sự không biết, không biết phải làm sao mới được đây. Dáng vẻ cô khóc nức nở ấy khiến anh đau đớn, anh ôm bờ vai cô, gửi nụ hôn mềm mại lên vừng trán. “Anh yêu em.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]