Cô dùng đôi tay đông cứng đến gần như hóa đá mò mẫm lấy sô cô la ra,hung hăng gặm một miếng lớn, sô cô la phổ biến hay bán trong siêu thị,so với loại sô cô la Bỉ cô hay ăn, so với loại sô cô la Thụy Sĩ tự nhiên có khác biệt một trời một vực, nhưng giờ đây, đói rét khổ sở, vẫn cốnuốt.
Chất ca cao thơm ngậy đem lại cho cô chút năng lượng, cô vừa nhai vừaleo lên phía trước, đèn trên đầu rọi sáng chỉ có hạn, cô dường như không biết bản thân đã đi được bao lâu, ngẩng đầu lên nhìn, đột nhiên thấyánh đèn lập lòe.
Cô tưởng rằng mình hoa mắt chăng, nhưng trong bụi tuyết trắng xóa mêngmông, thật sự thấp thoáng ánh đèn mờ nhạt, ở nơi núi hoang thành trốngnày, lại nổi bật rõ ràng.
Cô vuốt xuống lớp bông tuyết bám trên mặt, chăm chú nhìn lại, không phải hư ảo, cũng không phải ảo giác, thật sự có ánh sáng.
Bên đó là một đỉnh vọng lâu, bên đó có người, có lẽ là một người leo núi khác nào đó, thậm chí biết đâu là đám sinh viên chụp ảnh ban nãy.
Cô lại ăn một mẩu sô cô la, rồi gồng mình hướng phía ánh sáng từng bướctừng bước trèo lên. Đôi bàn tay đã cóng đến nỗi mất đi cảm giác, châncàng đi càng nặng nề, gần như không tài nào bước đi được nữa.
Cô dường như thật sự sắp tuyệt vọng, từng đợt khí thở dốc từ miệng phátra đều bị gió cuốn lấy, cô có lẽ cũng chẳng còn rên nổi thành tiếng nữa, nhưng âm thanh ấy trong lòng đang rên gào ngàn vạn lần, cổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-nay-kiep-nay/95244/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.