Bận rộn cho đến tầm chạng vạng, Nguyễn Vi cũng giải quyết xong đơn đặt hàng còn tồn đọng. Cô nghỉ ngơi một lát rồi lấy túi xách. Thời gian gần đây, ngày nào cô cũng mang theo hai vật Diệp Tĩnh Hiên tặng, để tránh tình trạng lúc nào đó muốn lôi ra xem mà nó không có ở bên mình.
Nguyễn Vi lấy ra cái lược gỗ, bỏ nó vào túi giấy rồi cầm sang bên kia đường. Vừa rồi cô đã nghĩ thông suốt. Sau chuyện xảy ra ở Phương Uyển, cô và Diệp Tĩnh Hiên không có khả năng quay về bên nhau, vậy thì việc gì phải níu kéo một cách vô ích.
Nguyễn Vi đi vào quán cà phê. Phương Thạnh nhanh chóng ta nghênh đón. Cô nói muốn gặp Diệp Tĩnh Hiên. Phương Thạnh liếc qua căn phòng riêng, ngập ngừng muốn nói điều gì đó. Biết anh đang ở trong phòng cùng Hạ Tiêu nên chắc chắn không có thời gian tiếp mình nên cô đưa cái túi giấy cho Phương Thạnh: “Chuyển cho anh ấy giúp tôi.”
Lờ mờ nhận ra thái độ khác thường của Nguyễn Vi, Phương Thạnh bảo cô đợi để anh ta đi báo một tiếng. Nguyễn Vi lắc đầu, vừa đi ra ngoài vừa nói: “Không sao. Khi nào anh ấy rảnh, anh đưa sau cũng được.”
Cô vừa khuất dạng, Phương Thạnh lập tức gõ cửa. Một lúc sau, người ở trong phòng mới cho anh ta vào. Vừa mở cửa, anh ta liền nhìn thấy Hạ Tiêu đang quỳ ở góc phòng. Không biết cô ta quỳ bao lâu rồi, toàn thân run lẩy bẩy.
Diệp Tĩnh Hiên đang dõi mắt lên màn hình máy tính xách tay, vẻ mặt hết sức bình thản,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-nay-khong-doi-thay/502568/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.