Lâm Xuân Nhi không hề nuốt lời, ngày hôm sau cô đến công ty giải quyết công việc, buổi trưa lại vội vàng chạy đi thăm Kiều Hạn Văn. Cuộc phẫu thuật của anh ta là cuộc phẫu thuật đầu tiên của buổi sáng, lúc Lâm Xuân Nhi đến nơi, ca phẫu thuật đã xong rồi, lúc này anh ta đang nằm trên giường, Vương Cẩn và Tiêu Khả đang chăm sóc anh ta.
Vì cuộc phẫu thuật khiến não bị phù nên bác sĩ không cho phép anh ta nói chuyện. Uống nhiều nước, không nói chuyện, thở oxy.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Nhìn anh ta trông hơi thảm hại, thấy Lâm Xuân Nhi đi vào thì nhíu mày.
“Tôi đã hứa là tới thăm anh rồi.” Lâm Xuân Nhi đứng bên cạnh Vương Cẩn, rướn cổ nhìn cổ của anh ta: “Chậc chậc, không biết vết mổ dài bao nhiêu, sau này có thể xăm một chiếc lá ở đó.” Thấy Kiều Hạn Văn nhíu mày, cô đột nhiên nói: “Chiếc lá nhìn quê mùa nhỉ? Vậy có thể xăm đại nạn không chết ắt có hậu phúc.” Thấy đôi mắt của Kiều Hạn Văn long lên sòng sọc, cô nói thêm: “Hoặc là xăm học hành chăm chỉ ngày ngày tiến lên?”
Kiều Hạn Văn suy cho cùng là một diễn viên trời sinh, anh ta không nói chuyện, nhưng cảm xúc đều viết hết ở trong mắt. Lâm Xuân Nhi đọc hiểu được, Kiều Hạn Văn đang bảo cô cút đi!
Vương Cẩn và Tiêu Khả đều bật cười, ánh mắt Kiều Hạn Văn u ám, hiển nhiên đang tức tối lắm. Lâm Xuân Nhi vờ như không nhìn thấy, lại quay đầu nói với Vương Cẩn và Tiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-nay-dep-lam-giong-nhu-loi-nguoi-noi/3438214/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.