Bên ngoài mưa dai dẳng, Lâm Xuân Nhi nép mình trong ngực Tống Thu Hàn, tiếng nhạc bên tai thật êm ái, họ thả lỏng bản thân, lặng lẽ không nói một lời, rũ bỏ hết đủ những chuyện hỗn loạn vừa xảy ra. Trước mặt là một tách trà nóng, anh một ngụm em một ngụm, chậm rãi uống hết rồi mỗi người lại tiếp tục công việc của mình.
Lâm Xuân Nhi thực sự thấy thương Tống Thu Hàn.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Tống Thu Hàn không giỏi bày tỏ, cũng thường giấu kín nhiều chuyện trong lòng, anh đã quen một mình gánh vác, dường như không muốn gây thêm phiền não cho cô. Lâm Xuân Nhi cảm thấy anh như vậy không tốt, anh thường xuyên nói cô phải tin tưởng dựa dẫm vào anh, nhưng anh cũng nên học cách tin tưởng dựa dẫm vào cô.
Hai tay Lâm Xuân Nhi ôm mặt anh, đầu ngón tay nhẹ gãi vào chỗ râu lún phún trên mặt anh, nhìn vào mắt anh rồi nói: “Tống Thu Hàn, có lúc nào anh không chịu đựng nổi không?”
“Hửm?”
“Ý em là đã bao giờ anh cảm thấy mệt mỏi đến mức không thể tiếp tục chưa?”
Tống Thu Hàn nghiêm túc suy nghĩ hồi lâu, sau đó gật đầu: “Từng có.”
“Vậy anh đối mặt thế nào?”
“Thì đi gap year một thời gian.”
“Rồi làm những việc mạo hiểm sao?” Lâm Xuân Nhi bóp mặt anh thật mạnh, trên mặt lộ vẻ hung ác.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Tống Thu Hàn cười: “Ừ.”
“Nhưng anh còn có em...” Lâm Xuân Nhi lại bĩu môi, nói với vẻ đáng thương: “Em có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-nay-dep-lam-giong-nhu-loi-nguoi-noi/3438209/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.