Lâm Xuân Nhi nói cảm ơn tất cả những gì Trần Khoan Niên từng làm vì cô.
Trần Khoan Niên cười nói: “Có gì to tát đâu.”
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Con người Trần Khoan Niên chính là như thế, anh ta không phải kẻ xấu. Hồi ấy mẹ của Lâm Xuân Nhi nằm viện trong bệnh viện tỉnh, cuối tuần Lâm Xuân Nhi đi chăm sóc mẹ thì chợt gặp Trần Khoan Niên trong hành lang bệnh viện. Anh ta túm cổ áo Lâm Xuân Nhi hỏi cô: “Cậu đến bệnh viện làm gì?”
“Người thân của tớ bị bệnh.”
“À à à.”
Anh ta “à” mấy tiếng rồi đi theo sau lưng Lâm Xuân Nhi, theo cô đến tận cửa phòng bệnh. Hồi ấy bệnh nhân trong khu nội trú của bệnh viện tỉnh thường xuyên phải nằm trong phòng bệnh mười người, chỉ có rất ít phòng bệnh bốn người, phòng hai người và phòng đơn. Lâm Xuân Nhi vào phòng bệnh, ngồi bên giường mẹ hỏi bà ấy: “Đêm qua mẹ vẫn không ngủ yên giấc à?”
Mẹ gật đầu, nhỏ giọng nói: “Có một người ra viện, người mới vào kêu khóc cả đêm. Không sao đâu, nằm viện mà.”
Trần Khoan Niên cũng không rời đi mà đứng ngoài cửa nghe một lát, sau đó xoay người lên lầu. Khi đó mẹ của anh ta là phó giám đốc bệnh viện tỉnh. Anh ta lên lầu van xin mẹ thật lâu, thuyết phục bằng lý lẽ xúc động bằng tình cảm, vậy mà mẹ anh ta vẫn không đồng ý. Bà ấy luôn luôn công bằng, không muốn mở tiền lệ.
Trần Khoan Niên kéo ống tay áo mẹ: “Mẹ còn nhớ Lâm Xuân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-nay-dep-lam-giong-nhu-loi-nguoi-noi/3438175/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.