Vào giờ phút này, Triệu Hủ xa ngoài vạn dặm đang cùng phụ thân mười năm chưa gặp của hắn ngồi đối diện uống rượu: “Phụ thân vì sao từ bỏ tước Dĩnh Xuyên quốc công? Dù cho ta không có cách nào tập kích tước, không phải còn có đệ đệ?”
Triệu Nhược Bằng những năm này nhàn rỗi tại Dĩnh Xuyên, thưởng thức sơn thủy, ngoại trừ thái dương điểm điểm tóc bạc, cũng không thấy bao nhiêu vẻ già nua: “Cây lớn thì đón gió to, vẫn là mong ngươi đừng dính vào phiền phức.”
“Phiền phức?” Triệu Hủ cười cười: “Phụ thân nghe được ai nói bóng nói gió gì?”
Triệu Nhược Bằng nhìn con trưởng đích tôn mình vẫn lấy làm kiêu ngạo, nói: “Phụ thân còn nhớ dáng vẻ khi bé của ngươi, lúc đó người người đều nói ngươi là con giỏi hơn cha, Dĩnh Xuyên ta sẽ có một Triệu tướng. Nhưng không ngờ vận mệnh trêu người, cuối cùng ngươi lại rơi vào nội trạch, để một đám tiểu nhân vu tội chỉ trích.”
Triệu Hủ đặt chén trà xuống, tuy là đang cười, nhưng trong mắt lại tràn đầy ánh lạnh lăng liệt: “Ồ? Không biết là từ tộc nhân Triệu thị ta, hay là Hà Đông Sĩ tộc khác, hay là từ triều thần nhà ai không có mắt không thức thời vậy? Bọn họ bố trí nhi tử như thế nào, nói là ta dùng sắc dụ người, hay là nói ta mê hoặc chủ mị thượng? Nói ta cũng không sao, nhưng lại để những lời không sạch sẽ này truyền đến tai phụ thân, quả thật nhi tử bất hiếu.”
Mười năm không gặp, Triệu Nhược Bằng cũng không phân biệt ra được Triệu Hủ có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-nam-nao/1725571/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.