Vây mà không tấn công, tất nhiên cũng rảnh rỗi, Hiên Viên Hối dứt khoát dẫn vài người đi dạo thành Trường An một vòng, mãi đến khi Toan Nghê Tôn Hống đến báo: “Điện hạ, có người cầu kiến.”
“Người nào?” Hiên Viên Hối kinh ngạc.
“Bái kiến Túc vương điện hạ.” Một âm thanh truyền đến, mang ý cười.
Hiên Viên Hối mừng rỡ không thôi, ruổi ngựa tiến lên, quả thấy Triệu Hủ mặc nho sam tầm thường ngồi trên lưng ngựa, cực kỳ thanh thản.
“Làm sao đột nhiên nghĩ đến đây?” Triệu Hủ gần đây vội vàng chỉnh lý điền luật, Hiên Viên Hối hai ba lần thỉnh hắn cùng xuất phát, đều bị hắn chối từ, không nghĩ là đến cùng vẫn phải tới.
Triệu Hủ cười nhạt: “Dĩ nhiên là đã sao chép xong xuôi, tập hợp và biên tập thành quyển.”
Không nghe thấy câu trả lời mình muốn, Hiên Viên Hối khó tránh khỏi có chút mệt mỏi: “Ồ.”
Triệu Hủ nhìn y cười một tiếng, bước lên trước, hai nhân mã dán thân vào nhau, ghé gần tai y nói: “Một ngày không gặp, nhớ như điên.”
Hiên Viên Hối nghiêng đầu liếc hắn, vung lên roi ngựa, chỉ chỉ tường thành Trường An nguy nga đứng vững: “Mười năm trở lại đế kinh, không bằng chúng ta cùng trở lại chốn cũ?”
Triệu Hủ ngẩng đầu nhìn một chút: “Thỉnh.”
Đang là thời điểm thu ý cao khiết trong trẻo, hai người cũng có thời gian, nên chỉ cưỡi ngựa chậm rãi đi dạo vòng quanh tường thành, thế nhưng làm người hầu phía sau gấp đến chảy mồ hôi lạnh ướt sũng toàn thân —— hai quân đối chọi, trên tường thành phòng giữ nghiêm ngặt, trưng đầy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-nam-nao/1725561/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.