Chính Khánh năm thứ hai ngày mùng 8 tháng 8, hoàng đế vốn bị bệnh trầm kha chưa lành, bệnh tình tiến tăng thêm một bậc, toàn thân vừa co giật vừa nói mớ: “Gian vương hại trẫm”. Đặng thái hậu trong lúc sợ hãi, quyết định một bên lệnh thái y toàn lực cứu trị hoàng đế, một bên sai người tra rõ việc này, kết quả là lúc bọn quyền hoạn soát đến tẩm cung của Độc Cô Quý Thái phi, tìm ra người gỗ có viết ngày sinh tháng đẻ của hoàng đế, mà sau khi rút kim trên người gỗ ra, hoàng đế khôi phục bằng tốc độ kinh người, cùng ngày đã tỉnh dậy, còn để lại một câu: “Nạn Túc Châu, còn muốn lưu đến khi nào?” Độc Cô Quý Thái phi cởi trâm xõa tóc, quỳ sát trước điện Đặng thái hậu, liều chết không nhận tội vu cổ, chỉ nói “Dạy con không nghiêm”, giữa lúc Đặng thái hậu chuẩn bị ban cái chết cho Quý Thái phi, có một tên trung tỳ nhảy ra, nói là Túc vương làm chủ, Quý Thái phi nương nương không biết chuyện, rồi lập tức cắn lưỡi bỏ mình. Quyền hoạn trắng trợn tiếp tục lùng bắt, bất đắc dĩ tất cả chứng cứ tìm được đều chỉ về Túc vương ngoài vạn lý, Độc Cô Quý Thái phi cực kỳ vô tội, tối đa cũng chỉ có tội không biết giáo dục, chứ không xúi bẩy và thực hiện. Đặng thái hậu vốn định kiên trì ban thưởng cho tự sát, bất đắc dĩ Độc Cô thị là vọng tộc bốn trăm năm, còn là khai quốc công thần, đâu có dễ dàng động đến? Cuối cùng cũng chỉ có thể giáng Độc Cô Quý Thái phi thành thứ dân, lệnh khổ tu ở Báo Ân tự chuộc tội cho Túc vương. Ngày hôm sau thượng triều, Đặng thái hậu buông rèm chấp chính đưa ra việc này, triều chính trên dưới hầu như chấn động, Đặng Tường là người đầu tiên xin đi xuất chinh giết giặc, muốn vì quân vương phân ưu, loại trừ Túc vương bất trung bất hiếu bất kính loạn thần tặc tử. Làm người kinh ngạc chính là, Phò mã Thôi Tĩnh Hốt của Hiếu Huệ trưởng công chúa lại dùng lí do lũ lụt hạn lạo, quốc khố không phong phú, phản đối xuất binh. Đặng thái hậu ngược lại vẫn nóng ruột ban hạ ý chỉ, đoạt phong hào tự vương của Túc vương, giáng thành thứ dân, sai Đại lý tự đi tới bắt giữ. Vấn đề sinh ra, nếu không xuất binh, chỉ có quan lại của Đại lý tự tới tập nã, lẽ nào Túc vương sẽ ngoan ngoãn đi theo? Kỳ thực, đừng nói không ít thanh lưu Sĩ tộc rất có phê bình kín đáo đối với Đặng đảng, mà chính trong Đặng đảng đối với chuyện này cũng là chưa kết luận được. Ngụy vương phủ. Hiên Viên Hoàn tiện tay ném một miếng thịt, tiểu Hổ năm đó sớm đã trưởng thành, uy phong lẫm liệt, còn thật sự giống thần thú Bạch hổ, Hiên Viên Hoàn đối với nó càng là yêu thích, thậm chí gần như một tấc cũng không rời, nếu không gọi người thị tẩm, buổi tối đều phải ôm Bạch hổ cùng nhau ngủ. Từ sau khi tiên đế thệ, hắn vẫn luôn ở kinh thành, thấy Hiên Viên Hân cũng không phải minh quân Thánh chủ, Đặng đảng vẫn luôn án binh bất động, thời gian lâu dài cũng sinh ra dị tâm. Thuở nhỏ hắn được Đặng thái hậu nuôi lớn, tất nhiên là hiểu rõ dã tâm thay thế Hiên Viên thị của Đặng thị, ý nghĩ của hắn cũng không kém hoàng đế, để Đặng đảng và Hiên Viên Hối tự giết lẫn nhau, bản thân từ bên trong mưu lợi bất chính, vừa có thế lực bồi dưỡng thơm lây từ Đặng thị qua nhiều năm này, chiếm sự danh chính ngôn thuận của Hiên Viên thị làm ưu thế. Việc duy nhất hắn phải làm bây giờ là chờ đợi. Phủ Tấn quốc công Thái sư Đặng Diễn. Đặng Diễn mặt không thay đổi nhìn hai đứa con trai trước mặt, Đặng Tường nhờ quân công được phong Tuyên quận vương, chính là người đầu tiên được phong vương khác họ của Thiên Khải triều; kỳ huynh Đặng Cao cũng được phong Phụ quốc công, quyền thế Đặng thị đạt đến cường thịnh. Từ cổ chí kim, tình hình quyền thần danh môn như thế, hoặc là vượt qua long môn, hóa giao thành long, hoặc là bỏ mình tộc diệt, thất bại thảm hại. Đặng Diễn chậm rãi nhắm mắt: “Sự tình đến nước này, ngàn vạn phải ổn định, không thể làm mất tiên cơ.” “Ngươi nói Thôi Tĩnh Hốt vì sao không đồng ý xuất binh Túc Châu?” Đặng Cao suy tư. Đặng Diễn nhìn tôn tử bối, tiện tay trỏ Đặng Quan Tinh con trưởng của Đặng Cao: “Ngươi cho rằng vì sao?” Đặng Quan Tinh cung kính đáp: “Sợ là kiêng kỵ Hiếu Huệ trưởng công chúa, không muốn động thủ với tôn thất Hiên Viên?” “Ha ha.” Đặng Phúc Vũ cười lạnh: “Chiếu lời đường huynh giải thích, Thôi Tĩnh Hốt này còn là loại si tình?” “Vừa rồi ta cũng chỉ là thả con tép, bắt con tôm, nếu tam đường đệ xem thường như vậy, không bằng để chúng ta nghe cao kiến của ngươi?” Đặng Quan Tinh tức giận nói. Hai người giương cung bạt kiếm, Đặng Phiên Vân điều đình: “Ta xem đại phòng huynh nói không phải không có lý, Tam đệ nói lại cũng đúng. Theo ý ta, phía sau Thôi Tĩnh Hốt là Hà Đông Sĩ tộc. Nếu như ngày trước bọn họ còn có thể xoay trái xoay phải, nhưng ngày nay tình hình khó lường không thể không chọn chỗ tựa, e là tám họ Hà Đông đã rối từ lâu, chấp nhất gìn giữ.” Không biết nghĩ tới điều gì, Đặng Phiên Vân cười ý vị thâm trường: “Về phần Thôi Tĩnh Hốt e ngại thể diện của Hiếu Huệ trưởng công chúa mà hạ thủ lưu tình… Ta càng không tin, không nói những việc khác, Hiếu Huệ sợ là so với bất kì ai khác cũng muốn nhìn thấy giang sơn đổi chủ đấy. Có phải cố sự Quân bất kiến Tiêu hoàng hậu?” (Tiêu hoàng hậu sinh ra là công chúa Tây Lương, trải qua nhiều thời đại, ở bên cạnh nhiều Quân vương) Đặng Kinh Lôi nhìn lửa đốt đến người mình, không khỏi giương mắt liếc nhìn Đặng Phiên Vân: “Kính xin Nhị đệ nói cẩn thận, ngược lại ta thật sự không hiểu, làm sao Nhị đệ Tam đệ đi một chuyến tới Lương châu, mỗi người đều giống như bà ba hoa…” Tiểu bối châm biếm qua lại, Đặng Tường cùng Đặng Cao không hề có ý ngăn trở, tự nhiên thưởng trà, ánh mắt từ đầu đến cuối cũng không tụ hợp. Đặng Diễn bỗng nhiên mở mắt ra: “Được rồi, người khác còn chưa biết thế nào, các ngươi đã tự tổn thương hòa khí trước, các ngươi như vậy, sau này làm sao thành đại sự?” Các vị Đặng trong lòng tuy không cam tâm, nhưng vẫn ngậm miệng. “Hiên Viên Hân không đáng sợ, giữ lại hắn, cũng chỉ đợi bước cuối cùng kia, còn Hiên Viên Hoàn và Hiên Viên Hối…” Đặng Diễn do dự một chút: “Hiên Viên Hoàn, chúng ta nhìn hắn lớn lên, người này hữu dũng vô mưu, không tạo nên nổi sóng gió gì. Còn Hiên Viên Hối, tiên đế mang nhiều kỳ vọng với hắn, chúng ta cũng vẫn phải đề phòng nhiều hơn, người này đến cùng như thế nào, ai đã gặp không ngại nói một chút.” Đặng Phúc Vũ tính tình nôn nóng, lập tức mở miệng: “Cũng chỉ là kẻ sa vào nam sắc bị thê quản nghiêm thôi, ta thấy không quá mức ngạc nhiên.” “Ta cũng không dám gật bừa.” Đặng Phiên Vân uyển chuyển nói: “Nếu như hắn chỉ đến như thế, vì sao tiên đế phải đánh đổi lớn như vậy, cho hắn tựu phiên? Ta cho rằng, hắn chưa chắc vô năng, mà là năng lực đủ lớn để che giấu thông tin, khiến chúng ta chỉ có thể nhìn thấy thứ hắn muốn cho chúng ta thấy.” “Sao ngươi nói nghe sởn cả tóc gáy như thế?” Đặng Phúc Vũ lắc đầu: “Trước khi hắn tựu phiên, chúng ta cũng đã đi Túc Châu xem qua, ngay cả Lũng Hữu đạo cũng là cằn cỗi, huống hồ lúc đấy khó dây dưa nhất chính là tham quan ác lại, hắn ở nơi đó có thể đạt được thành tựu gì?” “Nhưng ngươi đừng quên, hắn còn có Triệu Hủ…” “Cùng lắm chỉ là một Sĩ tộc hủ nho, bây giờ bị độc chiếm, ở hậu viện có thể lật trời sao?” Đặng Diễn nghe mà đau đầu: “Được rồi!” Thấy hắn nổi giận, Đặng Tường Đặng Cao cùng đứng dậy, bọn tiểu bối quỳ hết xuống. “Thời gian của chúng ta không nhiều lắm, công lao bốn đời, phải hoàn thành vào hôm nay!” Mắt Đặng Diễn hiện ra môt tia sắc lạnh: “Như vậy, từ Túc Châu khai đao!” _____________________________ Tác giả có lời muốn nói: Tiêu hoàng hậu chính là vợ Tùy Dương Đế, là trưởng nữ của hoàng đế Tây Lương, chính là trước làm công chúa sau lại làm hoàng hậu. Công chúa tuy tốt nhưng nơi nào sánh được hoàng hậu thái hậu quyền thế ngập trời.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]