Nhìn phong thư kia một lúc lâu, Hiên Viên Hối vẫn nhét về trong tay áo, như không có chuyện gì xảy ra mà trở lại Nùng Lý lâu.
Triệu Hủ đang thấp giọng dặn dò Bạch Hồ, thấy Hiên Viên Hối đến bèn phái Bạch Hồ lui.
“Làm sao vậy? Ta không thể nghe hay sao?” Hiên Viên Hối khó tránh khỏi có chút không vui.
Triệu Hủ ngẩn người, nhíu mày nhìn y.
Hiên Viên Hối tự biết thất lễ, nhưng cũng không muốn mất mặt nhận lỗi, không thể làm gì khác hơn là âm trầm ngồi bên cạnh.
Triệu Hủ trên dưới đánh giá y, đầu ngón tay miết qua miệng chén, chầm chậm lại ung dung nói: “Vương gia nói lời này, chẳng lẽ là hoài nghi ta có việc che giấu?”
Hiên Viên Hối mở mắt ra liếc hắn, ra vẻ nhẹ như mây gió: “Giữa ta với Vương phi, từ trước đến giờ chưa từng che giấu.”
Dứt lời, y lấy thư ra đưa cho Triệu Hủ: “Ngươi xem, ta còn chưa mở thư.”
Triệu Hủ nhận tin, vừa nhìn kí tên, thản nhiên nở nụ cười: “Chua quá.”
Hiên Viên Hối ngậm viên thanh mai: “Thực sự chua.”
Triệu Hủ không nghiền ngẫm vì sao y đột nhiên bắt đầu ăn chua ngậm ghen, chỉ mở tin, nhíu mày.
Hiên Viên Hối thấy hắn một lần nữa gấp thư, đặt trong tay áo, lòng thoáng chốc ngũ cảm (5 cảm giác) dâng trào, vừa phẫn uất, vừa thất vọng, lại có chút bất đắc dĩ khó hiểu, bèn cúi mặt nhìn chén trà trong tay.
“Thôi Trường Ninh muốn cùng chúng ta kết thành đồng minh.” Triệu Hủ chậm rãi nói.
Hiên Viên Hối vẫn chưa ngẩng đầu: “Hắn? Là chỉ Bác Lăng Thôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-nam-nao/1725505/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.