Vừa nghe lời ấy, Triệu Hủ choáng váng, trời đất quay cuồng.
“Vương gia, không thể!” Thẩm Mịch cuống lên, cao giọng hô.
“Ồ? Có gì không thể? Thẩm thám hoa có cao kiến gì?”
Triệu Hủ tâm như nổi trống, đang muốn lên tiếng vì Thẩm Mịch biện bạch, bất ngờ nghe có tiếng vó ngựa từ ngoài thành mà đến, nghe như có mấy chục người kỵ mã.
“Tiếp giá quá muộn, mong rằng Ngụy vương thứ tội!” Ước chừng năm người đồng thời cao giọng hô.
Triệu Hủ vẫn bảo trì tư thế quỳ sát, chưa ngẩng đầu, môi mím chặt.
Hiên Viên Hoàn tựa hồ cũng khá là kinh ngạc, lập tức cười như khát máu —— lúc trước gã được tuyến báo, Hiên Viên Hối đang đi tuần mấy ngày nay có rất nhiều dị dạng, thí dụ như quả ngôn thiếu ngữ, ngừng luyện chữ mỗi ngày, quan trọng hơn chính là, thay đổi thói quen cũ, liên tục năm ngày chưa từng báo tin cho Vương phi …
Các loại dấu hiệu tỏ rõ Hiên Viên Hối chân chính đã không còn ở Túc Châu, phàm là phiên vương một mình ly phiên, chính là tội nặng, không sợ lần này không lôi được Hiên Viên Hối xuống ngựa.
Tiếng vó ngựa đã đến trước mặt, có một người vừa xuống ngựa đã lập tức tới, liếc nhìn rồi quỳ trên mặt đất, cười nói: “Hoàng huynh đến tuyên chỉ?”
Triệu Hủ hơi thả lỏng, thoáng chốc co rút, không đứng lên nổi.
Người này da tuyết mắt lam, một thân Hồ phục, không phải Hiên Viên Hối thì là ai?
Có người vén rèm xe lên, Hiên Viên Hoàn ngồi ở giữa, thần sắc khó lường mà nhìn Hiên Viên Hối: “Từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-nam-nao/1725491/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.