Anh Thịnh kia thấy Thẩm Lạc đi ra thì tiến lên phía trước, vừa cười vừa giơ tay về phía Thẩm Lạc:
– Thẩm Lạc, hoan nghênh cậu trở về.
Thẩm Lạc cũng mỉm cười bắt tay với anh ta.
Lý Tri Viễn xông tới ôm lấy Thẩm Lạc. Mấy người còn lại thấy vậy thì cũng xúm lại chỗ họ.
Một đám đàn ông đứng đó ôm nhau khóc.
Phi Thuyền Nhỏ tưởng họ đang chơi trò gì, nên cũng nhảy lên:
– Con cũng muốn ôm nữa!
Trình Tố Tố bế Phi Thuyền Nhỏ lên để cậu bé ôm bọn họ.
Bắc Vũ lại chỉ đứng im ở đó mà mỉm cười.
Ngoài Thẩm Lạc và Lý Tri Viễn ra, cô không quen ai trong đó cả. Nhưng chỉ cần nhìn cảnh này thôi, là cô đã cảm thấy họ rất đáng yêu rồi.
Cô nghiêng đầu nhìn họ rồi mỉm cười.
Đã có người muốn thực hiện ước mơ cùng Thẩm Lạc rồi.
Thật là tốt!
Thẩm Lạc không còn là cậu thiếu niên bị xa lánh năm nào nữa rồi.
Đêm hôm đó, tất cả mọi người đều ở lại trên núi đọc điếu văn cho Thẩm Viễn Hàng, rồi ngồi nói chuyện thâu đêm với nhau.
Chỉ có mình Bắc Vũ là được ngủ một giấc thật ngon thôi.
Vì sự cố ba năm trước, mà Thẩm Lạc và Lý Tri Viễn đã rời khỏi nơi mình sáng lập lên, khiến Hoàn Vũ lâm vào tình trạng ngừng hoạt động. Nay hai người họ đã trở về, chẳng mấy chốc mà mọi chuyện lại đâu vào đấy.
Tuy Thẩm Lạc vẫn còn là dáng vẻ lạnh lùng năm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-mua-tanh/2062060/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.