Bắc Vũ lẳng lặng nhìn anh. Khi nói ra câu đó, giọng anh rất nhẹ nhàng, vẻ mặt rất bình tĩnh, nhưng ánh mắt anh lại chất chứa tâm sự.
Vì sao năm đó cô lại thích anh nhỉ?
Vì tên anh đứng đầu bảng điểm? Vì bước chân anh lạc lõng giữa sân trường? Hay vì anh ngồi trên xà kép ngắm sao trời?
Cô cũng không biết nữa. Nhưng ở trong mắt cô, anh không giống với bất cứ ai cả.
Anh chưa làm gì cả, hai người cũng không quen biết nhau, nhưng anh vẫn là ngôi sao sáng nhất ở trong lòng cô.
Cô từng tưởng tượng vô số lần về Thẩm Lạc khi trưởng thành. Trong suy nghĩ của cô, khi anh lớn lên chắc chắn sẽ là một người rất nổi bật.
Sau này khi cô lớn lên, gặp gỡ nhiều người, nghe thấy nhiều chuyện, thì chính cô cũng đã thay đổi.
Mục tiêu kiếm tiền của cô là để đi thực hiện ước mơ khác người của mình, nhưng trong rất nhiều lúc cô cũng phải thừa nhận rằng mình cũng chỉ tầm thường như bao người khác thôi.
Mấy năm nay, cứ mỗi khi chán nản, cô lại nhớ tới Thẩm Lạc, rồi tượng tưởng về cuộc sống hiện tại của anh.
Cuộc sống của anh chắc là rất trôi chảy nhỉ? Chắc là không giống mấy tên mua bằng cấp giả vờ làm người có học đâu nhỉ?
May mà khi gặp lại nhau, anh vẫn là anh của trước đây.
Vẫn là cậu thiếu niên cao ngạo nhưng vẫn rất chân thành kia.
Cô biết anh có ước mơ và ước mơ đó cũng bị mọi người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-mua-tanh/2062053/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.