Thấy Bắc Vũ không nói gì thì An Lộ liền mỉm cười hỏi:
– Em có muốn biết lý do vì sao anh ấy đang học đại học mà lại xin nghỉ học một năm không?
Hiển nhiên cô ấy cũng không cần câu trả lời của Bắc Vũ, vì ngay sau đó An Lộ đã nói tiếp:
– Bởi vì anh ấy làm ba người bị thương nặng. Nếu năm đó anh ấy không phải trẻ vị thành niên và có vấn đề về tinh thần, thì chỗ anh ấy phải đi không phải là dãy nhà trắng kia đâu.
Lúc này Bắc Vũ mới bình tĩnh lại. Cô quay sang hỏi An Lộ:
– Vậy bây giờ chị có còn muốn tự sát nữa không?
An Lộ lắc đầu:
– Tất nhiên là không rồi. Bệnh trầm cảm của chị đã khỏi lâu rồi. Bây giờ cuộc sống của chị rất bình thường.
Bắc Vũ nói:
– Ừ nhỉ! Bây giờ chị là người đẹp giới nhiếp ảnh mà, đúng là không có gì không hài lòng cả. Hiện giờ chị khác đã khác hẳn với năm mười lăm tuổi rồi đúng không? Vậy thì năm Thẩm Lạc mười lăm tuổi từng làm gì, từng bị bệnh ra sao, thì có vấn đề gì đâu nhỉ? Bởi vì anh ấy của bây giờ cũng khác với anh ấy hồi mười lăm tuổi rồi rồi mà.
Sau đó Bắc Vũ lại nói tiếp:
– Hồi em mười lăm tuổi, em còn tưởng sau này mình sẽ rất lợi hại cơ. Nhưng mười mấy năm trôi qua rồi, và em vẫn chỉ là một người bán hàng qua mạng thôi.
An Lộ híp mắt lại:
– Em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-mua-tanh/2062041/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.