Thẩm Lạc nhìn cô một lát rồi mới nói:
– Anh và An Lộ quen biết khi đang nằm viện. Cô ấy ở cạnh phòng anh. Sau khi anh ra viện thì hai bên không còn liên lạc nữa, nên anh mới không nhận ra cô ấy.
Bắc Vũ lại nhớ tới cái tin đồn hồi cấp 3. Lúc đó mọi người đều nói là trước khi quay về học lớp 12, thì anh phải nghỉ học một năm vì sức khỏe không tốt.
– Lúc đó anh bị bệnh nặng lắm hả?
Thẩm Lạc gật đầu, rồi lại lắc đầu:
– Ừ, nhưng mà em yên tâm đi, sau năm lớp 12, anh đã khỏi hẳn rồi, không còn di chứng gì đâu.
Bắc Vũ thấy anh nói vậy thì sự bực bội trong lòng cô lúc trước đều bay đi hết. Bởi vì cô cảm nhận được sự nghiêm túc của anh trong mối quan hệ hiện tại. Với lại mười lăm tuổi thì có thể làm ra chuyện kinh thiên động địa gì được chứ? Mà nếu có thì cũng không thể gặp lại nhau mà còn không nhận ra được.
Dù biết rõ là không nên hỏi nhiều, nhưng Bắc Vũ vẫn không nhịn được:
– Vậy sao lúc An Lộ giới thiệu, anh lại có biểu hiện như vậy?
Thẩm Lạc im lặng một lát rồi nói:
– Vì lúc nằm viện trông anh rất xấu, nên khi gặp lại người từng trông thấy mình như vậy thì cảm thấy không thoải mái.
Bắc Vũ hơi ngạc nhiên, nhưng nghĩ lại thì cũng không thấy gì sai cả.
Cô ôm lấy cổ anh, rồi hỏi:
– Không muốn làm thật hả?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-mua-tanh/2062036/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.