Bắc Vũ không biết thời gian đã trôi qua bao lâu. Cô chỉ biết là ánh đèn trong phòng không ngừng lay động. Cả người cô đều đau đớn.
Cô giống như người bị say sóng, đầu váng mắt hoa, nổi lên chìm xuống.
Nhưng cô cũng không bị ngất như trong tiểu thuyết.
Tuy đầu óc rất mệt mỏi, nhưng cả người vẫn được coi là tỉnh táo. Sự thật là cho đến khi mọi chuyện chấm dứt, bọn cô vẫn còn tỉnh.
Thẩm Lạc cũng tỉnh táo lại, nhưng anh vẫn nằm im trên người cô. Anh nhìn cô từ trên xuống dưới. Ánh mắt tối đen không biết đang nghĩ gì.
Cho dù Bắc Vũ vẫn luôn nhận mình da mặt khá dày, thì cũng cảm thấy xấu hổ.
Cô giơ tay chọc lên ngực anh, ấp úng:
– Anh... anh có thể đi xuống rồi.
Lúc này Thẩm Lạc mới phản ứng lại. Anh đi xuống, đắp chăn cho cô, rồi đi ra ngoài.
Bắc Vũ còn tưởng là sau khi anh tỉnh táo lại, thì không thể chấp nhận việc mình sau rượu làm bừa, nên quyết định trốn tránh.
Ai ngờ chưa đến hai phút sau, Thẩm Lạc đã quay lại. Anh cầm theo một cái chổi, quét dọn hết đám chai lọ trên mặt đất. Sau đó lại nhặt quần áo của hai người lên, gấp lại gọn gàng, rồi để lên bàn.
Thậm chí anh còn đặt một chén nước ấm và một chiếc khăn mặt nóng trên tủ cho Bắc Vũ.
Khi làm những việc đó, anh vẫn không nói câu nào.
Bắc Vũ không hiểu anh có ý gì.
Đến khi cô lau người xong, thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-mua-tanh/2062013/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.