Ngày hôm sau, Giang Việt đi hỏi thăm một phen. Khi cậu phát hiện ra mấy tin đồn về Bắc Vũ còn nghiêm trọng hơn cậu nghĩ, thì tức tối dẫn các anh em đi quanh trường một vòng.
Từ đó, không ai dám trêu ghẹo Bắc Vũ nữa.
Không ai bắt nạt cô, không có nghĩa là lời đồn sẽ chấm dứt. Mà nó còn đặc sắc hơn trước vì có thêm Giang Việt trong đó.
Anh anh em em ở trong trường là loại quan hệ dễ bị hiểu nhầm. Có tin đồn cô là người của Giang Việt, Thiệu Vân Khê chuyển trường là do Giang Việt đuổi đi.
Bắc Vũ nghe thấy loại tin đồn đó thì vừa tức vừa buồn cười. Mỗi khi gặp mấy người đang nói chuyện, thấy cô vào thì vội vàng bỏ đi, Bắc Vũ lại thấy rất sảng khoái.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng cuộc sống cấp III mà cô từng khao khát lại trở thành như vậy.
Cô vốn là một cô gái hoạt bát, hòa đồng, nhưng đột nhiên lại bị cô lập.
Cô không giải thích. Giống như Thẩm Lạc nói, người không tin mình, thì chẳng có gì phải nói cả.
Cô không còn đi theo đuôi Thẩm Lạc nữa. Một là vì cuộc sống hỗn loạn đã làm cô mất đi sự nhiệt tình đó. Hai là vì cô đang bị gắn mác bẩn thỉu, nên không muốn làm ảnh hưởng đến Thẩm Lạc.
Nhưng cô biết Thẩm Lạc và đám Giang Việt thường xuyên chơi với nhau. Tuy rằng Giang Việt luôn nói là cậu rất ít nói và cũng chẳng biết cậu đang nghĩ gì.
Chẳng bao lâu đã đến kỳ thi Đại Học.
Hôm đó, cô đưa Giang Việt đi thi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-mua-tanh/112888/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.