Bắc Vũ đi tới chân núi thì đã không thấy Thẩm Lạc đâu nữa.
Hai con đường xuất hiện trước mặt cô, cô do dự một chút, rồi chọn theo cảm giác.
Ngọn núi nhỏ này là nơi hẹn hò của mấy cặp đôi. Bởi vậy nó có tên là núi tình yêu. Đám học sinh thì gọi nó là núi Bông.
Núi Bông không lớn, cũng không có đường chính, mà chỉ có hai con đường nhỏ thôi. Ánh trăng đêm nay không quá tối, nhưng trên núi không có đèn, lại nhiều cây cối. Nên xung quanh đều tối om.
Bắc Vũ không phải người nhát gan, nhưng đi vào rừng giữa đêm tối thì vẫn hơi sợ. Nhưng cứ nghĩ tới Thẩm Lạc ở gần đây, thì cô lại thấy không sợ nữa.
Thật ra cô cũng không biết mình đi theo để làm gì. Chỉ cần Thẩm Lạc xuất hiện, cô liền tự động đi theo.
Sờ soạng một lúc lâu, cũng không thấy Thẩm Lạc đâu. Xung quanh yên ắng, chỉ còn lại tiếng lá khô vỡ vụn dưới chân cô.
Đi rồi lại đi, tiếng bước chân của Bắc Vũ trở nên là lạ.
Cô nhìn xung quanh nhưng chỉ thấy bóng đêm sâu thẳm. Cô hoảng hốt, bước chân cũng nhanh hơn.
Phía sau vang lên tiếng sột soạt nho nhỏ, hình như có người đi theo cô.
– Ai đó?
Bắc Vũ đứng lại, giơ đèn pin của điện thoại lên, quay lại nhìn.
– Tớ, tớ, tớ!
Ánh đèn chiếu lên khuôn mặt người đó. Bắc Vũ nhận ra là ai thì thở phào. Cô kìm nén sự tức giận hỏi:
– Thiệu Vân Khê, sao lại là cậu?
Thiệu Vân Khê cười đi tới:
– Tớ thấy cậu đi lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-mua-tanh/112886/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.