Trong đêm tối mịt mờ, không gian vắng lặng, giữa đất trời dường như chỉ còn lại hai người họ.
Thẩm Lạc không nói gì, Bắc Vũ cũng không dám nói chuyện. Cô sợ mình đánh vỡ sự yên tĩnh này, đánh vỡ bầu không khí êm dịu này.
Người cô thích đang ở ngay bên cạnh, cho dù không làm gì cả, cô cũng thấy vui vẻ.
Rạng sáng, nhiệt độ trên núi vô cùng thấp. May mà Bắc Vũ có choàng chăn.
Cô nhìn Thẩm Lạc, tuy áo khoác của cậu rất dày, nhưng vẫn phải đội mũ kín mít. Hiển nhiên là cậu bị lạnh.
Cô nghĩ một lát rồi nói:
– Hay là em chia cho anh một nửa cái chăn nhé!
Trời đất chứng giám, cô thật sự không có ý định đắp chung chăn với Thẩm Lạc. Cô chỉ không muốn cậu bị lạnh thôi.
Thẩm Lạc không nhìn cô, chỉ lạnh nhạt trả lời:
– Không cần, không lạnh.
Tích chữ như vàng.
Được rồi, cho dù cô có gan ăn cắp, cũng không có cơ hội ra tay.
Bắc Vũ hậm hực kéo chặt chiếc chăn lại, chỉ để lại một đôi mắt nặng nề nhìn lên bầu trời đầy sao.
Đây là lần đầu tiên cô cẩn thận xem xét khoảng không trên đỉnh đầu mình. Cũng là lần đầu tiên cô nhìn thấy bầu trời sao rõ ràng như thế. Sau đó cô mới biết được rằng biển sao mùa đông đẹp như vậy.
Cảm giác lúc đó rất khó hình dung được. Tóm lại là rất tuyệt vời.
Bắc Vũ nhớ tới lời Thẩm Lạc nói "Trái Đất là cái nôi của nhân loại. Nhưng chúng ta không thể bị trói buộc trong cái nôi đó mãi được." Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-mua-tanh/112884/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.