Buổi sáng hôm sau, cũng như bao nhiêu buổi sáng khác. Tôi và anh Win đèo nhau tới trường. Không khí trong trường vẫn sôi động không khác gì mấy so với bình thường. Chỉ có tôi cảm thấy mọi thứ đã không còn được bình thường nữa. Vết máu trên tay đã khô. Vì phải mặc váy nên tôi cẩn thận dán băng cá nhân vào hai đầu gối của mình. Trông cũng không đến nỗi quá tệ.
Sau buổi tiệc sinh nhật hôm qua. Anh Win lại có vẻ mặt không được tốt khi thấy tôi. Tôi nghĩ anh thấy có lỗi khi năm lần bảy lượt anh đều không tin lấy tôi một lần và lúc nào cũng chỉ biết trách mắng tôi mọi lúc mọi nơi. Mặc dù tôi đã nói với anh ấy là không sao nhưng anh ấy thì cứ như thế. Từ bao giờ khuôn mặt ấy cứ nhìn tôi đầy cảm giác tội lỗi khiến tôi cũng cứ thấy nặng nề. Nhưng tôi cứ mặc vậy đi, anh ấy chỉ có thể chưng cái bộ mặc ấy chưa tới hai ngày rồi sau đó thì mọi chuyện lại trở về như cũ thôi. Chẳng bao giờ tôi thấy anh ấy không cười đùa dù chỉ một ngày. Tính anh ấy lâu nay vậy rồi mà.
Lúc rẽ qua hành lang khác để đến lớp, anh Win đưa tôi một dây buộc tóc khá xinh, tôi ngạc nhiên nhìn anh:
- Anh định tặng em lúc tối, nhưng quên mất. Anh mua nó ngày hôm qua lúc đến tiệm gói quà. Anh thấy nó đẹp nên mua cho em. Tóc em cũng dài rồi kìa.
Tôi mỉm cười, nhận lấy món quà từ tay anh:
- Tối nay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-mua-phuong-no/2570455/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.