*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
(Ảnh: Mai Tuyền)
Tôi không biết đã ngồi đó đến bao giờ? Khi ngốc đầu dậy, cổ mỏi nhừ, đầu nhức như bưng. Ôm cổ vỗ vỗ mấy cái để xua đi cảm giác khó chịu rồi vươn vai đứng dậy. Tôi đưa tay dụi mắt, chậm rãi mở mắt ra, ập ngay vào tia nhìn đầu tiên chính là cảnh tượng lung linh huyền ảo. Trong từ đường ai đó đã thắp lên những ngọn nến đỏ rực như muôn vạn tinh tú trên bầu trời đêm. Khói hương nghi ngúc, thơm lựng một mùi thân thuộc, nồng đượm ấm áp của không khí thiêng liêng mà gần gũi ở quê nhà. Tôi ngỡ ngàng trước vẻ mỹ lệ này, làm sao mà những ngọn nến lại đẹp đến như thế? Nó gợi lên trong lòng bao nỗi niềm xa xôi nào đó bị tôi bỏ lại sau lưng. Đảo mắt một vòng quanh phòng để tìm Mai Hạ Du, không thấy huynh đâu. Tôi lẩm bẩm thật nhỏ, tự nói cho chính bản thân mình nghe, âm thanh có chút luyến tiếc:
- Về rồi sao?
Đứng dậy, nhìn cảnh tượng hoàn mỹ trước mặt thêm lần nữa mới bước ra khỏi từ đường, nhẹ nhàng khép cửa lại. Bất ngờ quay mặt ra thì bắt gặp một bóng lưng quen thuộc, tôi thuận miệng gọi:
- Ca ca!
Mai Hạ Du không đáp, tấm lưng cao lớn khoát áo choàng lụa trắng vẫn im lìm ngắm nhìn mấy dãi đèn lồng giấy đỏ đêm Nguyên Tiêu treo trên mái vòm. Tôi thầm nghĩ rằng Mai Hạ Du hãy còn muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-mot-loai-hoa-no/1709985/quyen-2-chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.