*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
(Ảnh: Mai Tuyền)
Sáng sớm, khi mặt trời treo cao trên đỉnh đầu, tôi mới lơ mơ mở mắt. Câu đầu tiên tôi thốt ra làm bản thân suýt tin nó là sự thật:
- Bữa nay Mùng Một Tết cho con ngủ thêm chút nữa đi mẹ! Con hứa lát nữa sẽ giúp mẹ làm cơm cúng ông bà. Cho con mười lăm phút! À không, nửa tiếng nữa. Cũng không phải, là một tiếng, một tiếng thôi nha mẹ…
Lệ Na đã đứng bên giường tự lúc nào, nghe tôi ê a ngôn ngữ kỳ lạ như niệm chú thì cười khúc khích. Tiếng cười trong trẻo vang lên bên tai làm tôi chua xót nhận ra rằng, đêm qua chính là sự thật. Tôi bật dậy, nhìn quanh phòng, khung cảnh vẫn thế. Lần này không còn nghi ngờ gì nữa, tôi bây giờ chính xác là Mai tiểu thư của Mai gia, đây là chuyện bi hài nhất trong năm nay mà tôi từng trải qua, cảm giác còn hụt hẫng hơn là lúc tôi bán buôn ế ẩm. Tôi lắc đầu thở dài, rồi từ từ đứng lên, bước đến bên cửa sổ. Lệ Na liền gọi với theo:
- Tiểu thư!
Tôi không đáp, vén tấm màn gấm thêm hoa qua bên, buộc lại ngay ngắn, thuận tay mở toang cửa sổ. Một vườn mai nhỏ đủ loại hiện ra trước mắt, nắng sớm lung linh làm cho mấy cánh hoa mai đầu xuân thêm rực rỡ. Ngay chỗ tôi đứng, một nhành mai vàng vươn ngang, nhịp nhàng đong đưa theo cơn gió xuân mơn man
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-mot-loai-hoa-no/1709977/quyen-2-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.