*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
(Ảnh: Internet)
Chúng tôi vừa định đi thì chợt điện thoại trong túi xách vang lên. Tôi lật đật mở máy ra xem, thì ra là cha gọi tôi. Tôi hư thật! Nãy giờ ra đây nói cả buổi mà không gọi về làm ông sốt ruột.
Không gian ở đây càng lúc càng ồn, không nghe rõ ông nói gì, tôi dùng hết sức có thể, nói thật lớn vào trong điện thoại:
- A lô, con nghe nè cha!
- Ừ, con đó hả? Sao rồi con? Ngân Băng nó có say lắm không con?
- Dạ, ổn rồi! Con chở nó về ngay, cha đừng lo nhe!
- À... Mai Cô ơi! Có bạn con ghé nhà mình chơi. Nó bảo nó ở đây ăn Tết với gia đình mình luôn đó con!
- Hả, bạn con? Ở nhà mình ăn Tết? Mà bạn con là bạn nào? Kì vậy, con nhớ con đâu còn có bạn nào nữa ngoài Ngân Băng đâu cha.
- Ừa! Nó nói nó tên Phương Bằng.
Tôi giật mình một cái, tay cầm điện thoại suýt nữa trượt, hoảng hốt kêu lên:
- Trời ơi! Là Phương Bằng sao? Ở… ở nhà mình ăn Tết. Tuyệt đối không được!
Ôi chết chưa! Tôi bất ngờ quá nên la lớn lên, khiến Ngân Băng bên cạnh cũng nghe thấy. Thôi rồi! Khó khăn lắm tôi mới lôi được Ngân Băng đứng lên cùng về nhà. Giờ thì hay ho rồi, cái tên Phương Bằng chết tiệt! Dám tới tận đây giành “đào” với tôi hả. Được lắm! Tôi hận anh, Phương Bằng!
- Mai Cô,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-mot-loai-hoa-no/1709969/quyen-1-chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.