*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
(Ảnh: Internet)
Cùng lúc mẹ từ trong nhà đi ra, gương mặt tươi cười, mẹ nhỏ nhẹ:
- Mai Cô, Ai gọi vậy con?
- Dạ, là Phương Bằng đó mẹ! - Tôi đáp lời nhàn nhạt quay đi, lấy tay quơ qua quơ lại phả khói nồi bánh Tét, thuận tay cầm một đôi đũa dài cạnh đó, gắp một cái bánh ra xem bánh đã được chưa.
- Phương Bằng... – Mẹ chậm rãi tìm cái tên Phương Bằng trong trí nhớ, rồi khép đôi mắt nâu, ngẫm nghĩ.
- Là cái người trạc tuổi con, đến thăm ngoại cùng với con vào cái đêm ngoại đỗ bệnh. - Tôi vừa cắt dây buộc xong, rồi tháo luôn hai lớp lá chuối vứt vào cái thau nhôm bên cạnh, nhắc mẹ.
- À, mẹ nhớ rồi! Thảo nào, nghe tên thì quen mà mẹ không nhớ ra. Cậu ta ấy à, thật gần gũi, dễ mến mà lại còn tốt bụng nữa. - Mẹ gật gù, cười hiền.
- Dạ, con cũng thấy vậy đó mẹ.
Mẹ bước qua chỗ tôi, ngồi xuống cái phảng kế bên bếp lửa, cầm con dao nhỏ cắt một khoanh mỏng bánh Tét, cho vào miệng nếm thử, mẹ gật đầu nhè nhẹ. Tôi nhìn mẹ, nhìn thật lâu, tôi thấy sao mẹ giống bà lạ. Hình ảnh đó làm cho lòng tôi rất ấm! Mẹ ăn xong khoanh bánh, từ tốn cắt một khoanh nữa đưa qua cho tôi. Không do dự, tôi đón lấy ăn ngon lành. Nhìn tôi ăn xong mẹ mới nói:
- Mẹ thấy cậu Phương Bằng đó người sáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-mot-loai-hoa-no/165988/quyen-1-chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.