*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
(Ảnh: Internet)
Mọi việc đã tường, anh chính là cậu bé béo ú bị ức hiếp năm xưa còn tôi là cô bé dũng cảm mà anh xem như thần hộ vệ. Tôi ái ngại không dám nhìn anh, đầu cúi thấp hơn nữa vào trong ngực anh, dường như còn nghe thấy tiếng tim anh đập rất dồn. Tôi chậm rãi nói:
- Thì ra là anh sao, thằng bé đó và anh là cùng một người à? Thật xin lỗi, tôi ngay từ đầu đã không nhớ ra làm anh đau lòng.
- Mai Cô à, em không có lỗi gì hết, bây giờ em nhớ là tốt rồi.
- Anh Phương Bằng! – Tôi cắt ngang lời anh bằng anh thanh bén nhọn – Gặp cũng đã gặp, chuyện cũ cũng đã tường tận, anh nên để quá khứ trôi qua đi. Hơn nữa, bây giờ anh đã có người anh yêu, anh cư xử với tôi như vậy thật không nên đâu.
Anh nới lỏng vòng tay, nắm lấy đôi vai tôi xoay lại đối diện với anh, buộc tôi nhìn trực tiếp vào mắt anh:
- Mai Cô, người con gái anh yêu chính là em! Em có biết không? Ngay cái giây phút em xông ra đuổi tụi nhóc đi, anh đã xem em là phương hướng của cuộc đời mình. Những ngày tháng có em bên cạnh làm lành nỗi đau khổ tuyệt vọng về sự ra đi của cha mẹ trong tim anh. Anh đã sống với vui sướng và hạnh phúc vô bờ cho đến lúc chú anh buộc anh sang nước ngoài… –
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-mot-loai-hoa-no/165980/quyen-1-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.