*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
(Ảnh: Internet)
Dứt lời thì không biết vì cái gì mà ánh mắt của Ngân Băng lướt qua tôi và Kim Băng một lượt rồi lặng lẽ bước vào phòng phỏng vấn. Ngân Băng đi rồi không khí căng ra lạ thường. Phương Bằng nhìn tôi cười cười không nói gì. Im lặng một lúc lâu, rốt cuộc anh cùng tôi đồng thời hô lên:
- Phương Bằng!
- Mai Cô!
Anh lúng túng, cười cười:
- Em nói trước đi!
- Không có gì, anh nói trước đi! – Tôi tiếp lời.
Phương Bằng khe khẽ:
- Tiểu Cô, anh gọi em là Tiểu Cô được không?
- Anh cứ gọi Cô hay kêu luôn họ cho đừng có kỳ cục. Tôi là người Kinh có phải Ba Tàu (một cánh gọi người Hoa tại Việt Nam ngày xưa) đâu. Còn nữa đây là Việt Nam mà anh, chỉ có bên Trung mới “Tiểu” với không “Tiểu”. - Tôi đáp, mặt cũng nhăn nhó, ngay cả chính tôi cũng lấy làm khó hiểu, vì nguyên nhân gì mà tôi lại vô cớ giận dỗi một người mới quen lần đầu như anh?
- Sao em biết anh không phải người Việt? – Phương Bằng bỏ qua biểu cảm kia của tôi, mừng ra mặt như gặp được đồng hương.
- Thật? – Tôi ngạc nhiên, mắt mở to nhìn anh, hỏi.
- Không giấu gì em, ba anh là người Hoa còn mẹ anh là người Việt. Anh vốn đang ở thị trấn Hoành Thôn (Hoành Thôn: là một ngôi làng nằm tại thị trấn Hoành Thôn, Y huyện, thành phố Hoàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-mot-loai-hoa-no/165976/quyen-1-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.