"Phải không?"
"Con bé nói tối hôm qua con đã chia tay với nó! Có thật không."
Cố Lễ vì câu nói vừa rồi của Tần Noãn mà đắc ý, lúc này đây trong lòng lại trùng xuống rơi xuống vực sâu.
Anh lảo đảo một cái.
Quay đầu lại, Cố Lễ chết lặng nhìn chằm chằm vào người mẹ già của mình: "Con nói chia tay? Con?"
Người đàn ông tức giận cười to, còn chưa kịp phản bác đã bị mẹ già đẩy một cái.
Dưới chân bị vấp, Cố Lễ đụng vào tường, sau đó Tần Noãn cho anh một cú đánh bằng gối.
Cố Lễ không còn chỗ để chống trả, đành phải bị người mẹ hơn năm mươi tuổi ôm gối đuổi theo, chạy khắp phòng.
Đuổi theo đánh anh cũng không sao, nhưng bà còn nói:
"Nói cho anh biết, đầu óc của anh bị lừa đá hay sao? Đó là một cô gái tốt!"
"Làm sao vậy? Anh thật sự cho mình là ai? Không thèm đem con bé để trong mắt?"
"Cũng không nhìn lại bản thân mình chút, còn dám bắt trước ánh mắt của người khác!"
Tần Noãn tức giận mắng.
Sau nhiều năm như vậy, nếu Cố Lễ mang một cô gái như Lâm Sương về nhà, bà sẽ không vội nghĩ đến việc gài bẫy cô gái họ Bạch đó làm con dâu của mình.
Nghĩ đến đây, chiếc gối trong tay bà đập thẳng vào người Cố Lễ đang định bỏ chạy khỏi cửa.
Vừa lúc đó, cửa mở ra.
Chiếc gối bay qua tai Cố Lễ và Cố Quân Dương lại xuất hiện ở ngoài cửa đỡ lấy.
Bầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-moi-anh-dao/2791438/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.