Không bỏ được?
Cố Lễ mở to đôi mắt mê hoặc, cười lạnh nói: "Ai mà không bỏ được cô ấy?"
"Vị hôn phu của tôi không phải rất xinh đẹp sao?"
Cố Lễ nói xong, dùng tay vỗ vỗ bả vai Giang Thần, gương mặt tuấn tú của anh hướng tới, tràn đầy mùi rượu.
Giang Thần chán ghét, lấy tay che mặt: "Đúng đúng, vị hôn thê của cậu xinh đẹp nhất!"
"Chính là như vậy!"
Cố Lễ còn hưng phấn, hừ lạnh một tiếng: "Lâm Sương là quả bóng*! Đừng quan tâm đến cô ấy!"
Người đàn ông gầm lên như đang trút giận.
Vừa lúc Giang Thần giúp anh đi qua thang máy, cửa thang máy vừa mở ra.
Giang thần ghé mắt liếc nhìn người trong thang máy.
Không biết có phải là mơ hay không, anh ta tựa hồ nhìn thấy Lâm Sương.
...
Lâm Sương và những người vừa đi lên bằng thang máy đã bị hai người đàn ông nồng nặc mùi rượu chặn lại.
Là người đàn ông duy nhất trong đó, Lục Hủ đương nhiên bước tới trước, ra hiện cho Giang Thần đỡ Cố Lễ đang say rượu tránh sang một bên nhường đường.
Trong nhóm, ngoài Lâm Sương, còn có ém gái của Lục Hủ là Lục Tử Câm và một người bạn khác của Lục Tử Câm, Đường Hoa.
Một nhóm ba nữ một nam, tất cả đều xuất sắc, thực sự thu hút sự chú ý của mọi người.
Đợi người Lâm Sương ra khỏi thang máy.
Lúc này, Giang Thần mới hồi phục tinh thần lại, ngơ ngác nhìn Cố Lễ đang được anh ta đỡ.
Vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-moi-anh-dao/2791434/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.