🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Uyển Lâm trở về viện, Quách mama và Thu Nga từ đầu đến cuối đều nén cười, giờ phút này cũng không chịu được nữa, ôm bụng cười haha. Đại tiểu thư thật cao tay, phen này Nhị tiểu thư thật sự là ngậm bồ hòn, khi trở về không biết còn tức giận cỡ nào.

“Được rồi, lát nữa hai người chú ý kiểm tra kỹ những đồ vật thu trở về, sau đó tính toán xem những thứ không lấy lại được trị giá bao nhiêu, ghi rõ ràng rồi gửi đến Bạch Ngọc viện cho Nhị muội.”

Uyển Lâm nhỏ giọng, thật ra nàng cũng rất vui vẻ. Mấy hôm trước nàng bảo Thu Nga đem giấu một số trang sức, cũng thuận tay khoanh tròn trong sổ sách, xem như mấy món đồ đó là Uyển Oanh chiếm dụng.

Hạ nhân mang đồ thu hồi được trả lại cho Đại tiểu thư, Uyển Lâm vui vẻ thưởng mỗi người 1 lượng bạc, ai cũng rối rít tạ ơn. Đại tiểu thư thật hào phóng, không như Nhị tiểu thư, lén tham nhiều thứ như vậy lại khen thưởng cho hạ nhân bọn họ có một chút xíu, quá keo kiệt.

Thu An nhìn thấy nhiều đồ được mang đến, mắt sáng lên, lần này phải xin tiểu thư thật nhiều mới được. Uyển Lâm vừa trông thấy Thu An liền gọi vào phòng:

“Thu An, ngươi mang ít ngân lượng đến cảm tạ Dung mama bên cạnh lão phu nhân giúp ta, nói thêm vài lời hay, lát nữa trở lại thay ta mang danh sách đến viện của Nhị muội, mang tiền về đây, ta sẽ trọng thưởng.”

Thu An nghe xong lại càng vui vẻ, lập tức cầm túi tiền chạy đi tìm Dung mama. Uyển Lâm nhẹ nhàng cười, người tham lam giữ lại sớm muộn cũng tự chuốc hoạ vào thân.

Đối chiếu một chút, Uyển Lâm tính ra Uyển Oanh còn nợ nàng hai ngàn lượng. Sau khi ghi rõ từng món và giá trị, nàng đưa cho Thu An mang đến Bạch Ngọc viện, bảo Uyển Oanh trả được càng sớm nàng sẽ thưởng càng nhiều.

Lúc này trong Bạch Ngọc viện, Uyển Oanh bị đánh toàn thân đau đớn, còn tức đến ngực đều đau. Tiện nhân kia lại dám tố cáo nàng, làm nàng mất hết những thứ tích lũy mấy năm nay. Rõ ràng là ả tặng nàng, vậy mà giờ lại nói là nàng mượn đi không trả. Bạch di nương khuyên thế nào cũng không hạ được cơn giận. Bạch di nương hết cách chỉ có thể giúp nàng mời Đại phu, rồi thoa thuốc lên, sau đó trở về trước, lát sau Thu An còn mang tới tờ danh sách:

“Thưa Nhị tiểu thư, Đại tiểu thư bảo nô tì mang đến một tờ danh sách cho người.”

Uyển Oanh mở ra, mặt đỏ bừng bừng vì tức giận:

“Cái gì? Mấy thứ này ta lấy khi nào? Rõ ràng là khi dễ ngươi mà.”

Nói xong tức giận định xé luôn tờ danh sách, Thu An nhanh tay giành lại:

“Nhị tiểu thư nói vậy là ý gì, sổ sách ghi rõ ràng, những thứ này vốn là Nhị tiểu thư lấy đi đem đổi ra bạc, mong người sớm mang tiền ra trả, bằng không nô tì sẽ bẩm lại với Dung mama, để người xử lý.”

Lúc này không ra oai thì đợi lúc nào, Nhị tiểu thư cũng chỉ là thứ nữ ti tiện, thường ngày hay làm ra vẻ nàng đã không vừa mắt, hôm nay có cơ hội phải làm khó dễ cho hả giận.

“Ngươi nô tài to gan lớn mật này, dám khi dễ bổn tiểu thư. Người đâu, mang ra đánh 20 hèo.”

“Ta là…” Thu An chưa nói xong đã bị người ta bịt miệng lôi ra đánh. Nhị tiểu thư thường ngày tính tình không tốt, hở chút là đánh phạt hạ nhân, hôm nay lại tức giận lớn như vậy, nếu không tìm người trút giận mới là chuyện lạ. Các nàng cũng không dám khuyên ngăn, bằng không sẽ bị liên lụy. Lúc Bạch di nương nhận được tin chạy tới thì đã đánh xong 20 hèo, Thu An hôn mê bất tỉnh, bị ném trở lại Tuyết Lâm viện, Uyển Lâm sai người đưa nàng ta về phòng, bôi thuốc lên người, đồng thời phái người mang theo tờ danh sách, báo với Dung mama mọi việc.

Nhận được tin Dung mama lập tức bẩm lại với lão phu nhân, bà nổi giận đùng đùng, Nhị tiểu thư đúng là coi trời bằng vung, liền phái Dung mama sang đó đòi lại bạc cho Đại tiểu thư. Dù sao Lâm nha đầu cũng là người hiểu chuyện, mình giúp nàng ta đòi lại bạc không chừng nàng sẽ hiếu kính cho mình một ít.

Dung mama thật lợi hại, chỉ nói vài câu Nhị tiểu thư liền đưa hai ngàn lượng ra. Bà chỉ nói chút tình hình bên phía lão phu nhân cho Uyển Oanh biết, lão phu nhân lần này tức giận không nhẹ, sợ là kéo dài sẽ khiến lão phu nhân ngã bệnh, như vậy Đại lão gia cũng sẽ không vui, lúc đó cả phủ không ai được yên bình. Ý của Dung mama rất rõ ràng, khôn hồn thì giao bạc ra ngay, nếu không sau này nàng đừng mong có ngày sống tốt.

Uyển Oanh xem như đã hiểu, lần này tổ mẫu hoàn toàn đứng về phía Uyển Lâm. Di nương nàng tuy xuất thân từ phủ thừa tướng, nhưng chỉ là một thứ nữ không được sủng ái, lại còn do thứ muội của Đại phu nhân phủ thừa tướng trèo lên giường tỷ phu mà sinh ra. Mẹ con nàng trước nay không được chào đón, chỉ có thể dựa vào Thị Lang phủ, nếu tổ mẫu và phụ thân cũng chán ghét nàng, vậy nàng làm sao có ngày tháng tốt đẹp. Uyển Oanh mang hai ngàn lượng giao ra, tuy không cam lòng nhưng cũng không làm được gì, đợi Dung mama rời khỏi liền đập phá một đống đồ đạc trong phòng, lần này đúng là đào tim đào phổi nàng mà.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.