Trong lúc mọi người tập trung chú ý vào Liễu gia, Thất hoàng tử cuối cùng cũng tìm được cơ hội gặp mặt Uyển Lâm một lần trước khi đến đất phong.
Hôm đó Uyển Lâm theo thường lệ đến An Quốc Công phủ giao thư của mẫu thân cho ngoại tổ mẫu. An Duyệt Hiên sớm đã sắp xếp ổn thỏa cho hai người họ.
Thất hoàng tử nhìn Uyển Lâm đứng dưới tàng cây hoa đào, nàng mặc một chiếc váy trắng thêu hoa đào, miên man nhìn về một nơi xa xăm, đáng tiếc không phải mùa hoa đào nở, nếu không chắc sẽ là một bức tranh tuyệt đẹp.
Uyển Lâm quay sang thấy Thất hoàng tử vẫn còn nhìn mình chăm chú, ngượng ngùng hành lễ, đang định làm đúng quy củ thì Thất hoàng tử đã bước đến đỡ nàng, lên tiếng nhắc nhở:
“Giữa chúng ta cần gì những lễ nghi này. Còn nữa, từ giờ nàng có thể gọi ta là Nhàn vương, hoặc gọi Vĩnh Kỳ ca ca cũng được.”
Uyển Lâm cũng không muốn vòng vo, dùng tay còn lại gạt tay Thất hoàng tử ra, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Thất hoàng tử hỏi:
“Điện hạ có muốn nói rõ một chút không?”
Thất hoàng tử thở dài một tiếng:
“Đúng vậy, là ta cố ý cầu xin phụ hoàng. Ta biết phụ hoàng sẽ không để nàng hòa thân, nhưng nếu ta bỏ qua cơ hội lần này, e rằng hôn sự của chúng ta sẽ khó mà thành.”
“Ta biết nàng không muốn gả vào hoàng thất. Nhưng ta hứa với nàng, sau khi thành thân, ta sẽ mang nàng trở về đất phong, không bao giờ dính vào cuộc tranh đoạt bên ngoài nữa, nàng...có đồng ý không?”
Uyển Lâm lần nữa nhìn vào Thất hoàng tử, không muốn bỏ qua bất kỳ biểu cảm nào của chàng, hỏi chàng một câu hỏi khó: “Vậy sau này nếu thế cuộc đổi thay, điện hạ liệu có hối hận?”
“Ta tuyệt đối sẽ không hối hận.”
Thất hoàng tử trịnh trọng đưa ra lời cam đoan.
Uyển Lâm tự hỏi lòng mình, tuy hiện giờ nàng chưa có tình yêu nam nữ với Thất hoàng tử, nhưng nàng tin rằng chỉ cần chàng làm được điều chàng hứa hẹn, nàng tuyệt đối sẽ không phản bội chàng.
...
Thời gian gần đây Lục hoàng tử thường xuyên ngồi một mình suy nghĩ. Hôn sự của Thất đệ và Uyển Lâm đã định, trong lòng hắn cho đến giờ vẫn cảm thấy rất khó chịu.
Người con gái đã cứu hắn trong Tịnh Tâm Am, cho dù hắn có ý, mẫu phi cũng sẽ không chấp nhận. Bà luôn muốn tìm cho hắn một nhà nhạc mẫu thế lực, giúp hắn tranh đoạt vị trí kia. Đối với hắn mà nói, hoàng vị quan trọng hơn tất cả, nhi nữ tình trường hắn nên sớm buông xuống. Lý trí là thế, trong hiện thực lại có mấy ai làm được?
Ngày Thất hoàng tử, bây giờ là Nhàn vương đến đất phong, Uyển Lâm ở trên tầng hai của một tửu lâu gần đó, lẳng lặng nhìn theo đoàn người đi xa. Khắp kinh thành đồn đại rằng Nhàn vương đã bị hoàng đế triệt để bỏ qua, quan viên các nơi bắt đầu rục rịch đứng vào hàng ngũ của hoàng tử mà họ kỳ vọng.
Mối quan tâm thứ hai hiện nay là về Vương hậu của bộ tộc Cát Nhĩ. Liễu gia chịu tội, hoàng đế không biết phải chọn ai thay thế. Cho đến khi vua Cát Nhĩ Lân đến thăm, chính hắn đã xin hoàng đế gả Đại công chúa cho hắn, hoàng đế nào có thể từ chối, hôn lễ định xong, Đại công chúa tức giận đập nát mọi thứ trong cung mình.
Ngày xuất giá, hồng trang mười dặm, hoàng đế Đại Xuyên và vua Cát Nhĩ Tân đều muốn chứng tỏ cả hai coi trọng mối hôn sự này, nhưng không ai biết rằng vị Vương hậu tương lai trong lòng đều là hận ý cùng không cam tâm, phụ hoàng của nàng cho nàng của hồi môn phong phú, còn ám vệ bên cạnh đều bị rút đi. Nàng chân chính một thân một mình xuất giá, phụ hoàng, mẫu hậu, hoàng huynh, từng người từng người một đều trách nàng, muốn vứt bỏ nàng.
...
Nhàn vương nửa tháng sẽ gửi cho Uyển Lâm một bức thư, kể về hoàn cảnh nơi đất phong. Hắn không nói những chuyện xấu, chỉ miêu tả những thứ tốt đẹp, như nơi này có núi, có sông, người dân buổi sáng ra đồng, trẻ con thường ra bờ sông bắt cá.
Những bức thư chứa đầy sự thoải mái của người viết, khiến Uyển Lâm cảm nhận được Nhàn vương thực sự hài lòng với hiện tại. Dần dần nàng bắt đầu hồi âm, tình cảm hai người từ từ tăng tiến.
Tưởng đâu mọi chuyện đều suôn sẻ, nào ngờ tổ mẫu Đông thị không chịu để yên.
Từ khi nhận ra con trai xa lánh mình, Đông thị đã cố gắng nhẫn nhịn, giả vờ thay con trai ăn chay niệm phật. Đã thế, Phạm Trác còn đến tìm bà, muốn bà lấy một nửa gia sản trong phủ, chuẩn bị của hồi môn cho Uyển Lâm.
Con trai không có người thừa kế, bà làm mẫu thân cũng hết sức đau lòng, nhưng bà vẫn còn một đứa con trai khác, không chỉ thế, con trai út của bà còn có nhiều con cái, nhận một đứa sang đây làm con thừa tự, mọi thứ không phải đều thuộc về cháu bà sao? Vậy mà lúc bà đề cập chuyện này với con cả, hắn một ngụm liền từ chối, hắn nói mình còn ba đứa con gái, những gì hắn có đều phải để lại cho con ruột của mình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]