Thông qua Tuệ Nhãn sư thái, Uyển Lâm biết chỉ có duy nhất một cách để trở về, đó là “chết”. Tuy nhiên, nàng ở đây đã gần hai năm, thân xác ở hiện đại sợ là không còn, nếu nàng chết ở thế giới này, linh hồn không tìm được thân xác khác, nàng sẽ hồn phi phách tán.
Nếu phải chọn lựa giữa chết và bước vào hậu cung, nàng nhất định sẽ chọn cái thứ nhất. Nhưng chết cũng phải chết hợp tình hợp lý, tốt hơn hết là để Thái tử cảm kích, như vậy tương lai An gia sẽ được khoan dung hơn.
Uyển Lâm biết từ khi hồi kinh, mọi hành động của nàng đều bị người trong bóng tối giám sát. Việc Tuệ Nhãn sư thái đến đây không thể che giấu được, tin rằng rất nhanh thôi, sẽ có người đến nơi này tìm đáp án.
Quả nhiên sáng hôm sau, Thái tử đích thân đến thăm Thái tử phi tương lai. Thái Tử vòng vo một hồi mới hỏi nàng việc hôm qua gặp Tuệ Nhãn sư thái, còn khen ngợi Tuệ Nhãn sư thái là “cao nhân” khó gặp. Uyển Lâm cũng thuận theo khen ngợi một hồi:
“Điện hạ ngài biết không, Tuệ Nhãn sư thái còn là ân nhân cứu mạng của ta. Năm đó mẫu thân gặp sư thái, được người tặng cho một chiếc vòng cổ, khi ta rơi xuống nước hôn mê, mẫu thân đeo vào cho ta nên ta mới có thể tỉnh lại. Vốn muốn cảm tạ người, đáng tiếc người đi vân du khắp nơi không gặp được. Nay ta đã bình an vô sự, người đến thăm ta nhân tiện nhận lại chiếc vòng cổ năm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-menh/2014577/chuong-52.html